Tám đốm sáng đỏ tươi nổi bật trong màn sương mù tối tăm.
Ngay lập tức, sương mù dâng lên như thủy triều, mặt đất rung chuyển không ngừng, kén đầu người rối rít "chạy trốn" khỏi cành cây.
Cùng với sương mù dày đặc, một con thú khổng lồ tám chân bước ra khỏi bóng tối.
Đó là một con nhện khổng lồ như một ngọn đồi, toàn thân có màu lốm đốm, mấy cái chân to như thân cây phủ đầy gai nhọn chỉa lung tung.
Nó dùng tám chiếc chân dài nâng cơ thể lên cao, đôi mắt đỏ tươi khổng lồ từ trên rừng cây khô nhìn xuống, nó dùng răng kìm túm lấy một người đàn ông, miệng không ngừng nhả tơ, hai càng giữ đầu và chân của người đàn ông liên tục xoay chuyển.
Trong nháy mắt, một người lớn sống sờ sờ đã bị bọc thành một cái kén.
Phi Phi và thư sinh đều kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, ngay cả Lý Trường An cũng lần đầu tiên cảm thấy thân thể hơi run rẩy, đây không phải là hưng phấn mà là căng thẳng và sợ hãi!
Khi lật xem cuốn sách bìa vàng, hắn chỉ có ấn tượng đơn giản về kích thước khổng lồ của con nhện yêu.
Nhưng khi thực sự mặt đối mặt, hắn mới phát hiện ra sự khổng lồ này rốt cuộc là như thế nào - thanh kiếm trong tay hắn ở trước mặt con nhện này quả thật không khác tăm xỉa răng là mấy.
Thật sự phải dùng một cái "tăm xỉa răng" để khiêu chiến với yêu vật khổng lồ này?
Lý Trường An trong lòng ảm đạm.
Kể từ khi có được kiếm thuật tới nay, trên đường đi hắn gặp yêu trảm yêu, gặp quỷ giết quỷ, vô hình trung đã tạo thành tính cách không cho phép hắn dễ dàng lùi bước như vậy.
"Tới cũng tới rồi…"
Lý Trường An cắn răng, bất chấp rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ yêu ma.
Đột nhiên.
Con yêu nhện xoay người một cái, các chi dài to lớn quét ngang qua, khuấy động bùn nát đá vụn như rơi như mưa tạt vào mặt.
Lý Trường An lập tức giơ tay lên bảo vệ mặt, nhưng cho dù có quần áo ngăn cách, đá soi bùn đất đập vào người vẫn rất đau đớn.
Sau khi chịu đựng qua một trận này, hắn nghiến răng bỏ tay xuống, hai mắt lập tức trợn trừng.
Thấy nơi mà chân nó quét qua, cây to gãy vụn, đá núi bay ngang, một cái khe dài nửa mét như muốn chia cánh rừng ra làm hai.
Lý Trường An nuốt nước bọt.
"Đây… Tới cũng tới rồi… Nhìn qua rồi cũng nên đi thôi."
Hắn quay đầu hét lớn một tiếng: "Chạy mau!"
Phi Phi cùng thư sinh còn đang sững sờ lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, bọn họ cuống quít đáp một tiếng, cùng Lý Trường An co giò chạy.
Mới chạy được vài bước, trong lòng Lý Trường An đã dâng lên nỗi bất an cực lớn, ba người bọn họ bất kể là số lượng hay chiều dài chân cộng lại đều không bằng con nhện yêu kia, có thể chạy thắng nó sao?
Hắn không thể không quay đầu nhìn lại, thấy con nhện kia vẫn từ từ treo cái kén đầu người lên ngọn cây, sau đó dùng chân quét trên mặt đất, một tảng đá lớn cỡ cối xay bắn tới cực nhanh.
Tiếng xé gió kịch liệt vang lên bên tai.
Quá nhanh!
Chân Lý Trường An vừa di chuyển, định né tảng đá bay bày, nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến Phi Phi và thư sinh vẫn còn ở trước mặt mình.
Cho dù hiện tại hắn nhắc nhở, Phi Phi có thể tránh được, nhưng thư sinh chắc chắn không thể tránh thoát!
Vi vậy, hắn dùng sức ở hông, buộc người mình xoay lại.
Trường kiếm vừa đưa ngang ra đã chạm vào ma sát với tảng đá.
Mặc dù cố gắng hết sức, trong ánh lửa tóe ra hắn cũng dùng hết toàn bộ kỹ xảo giảm lực.
Nhưng lực của tảng đá bay truyền dọc theo thân kiếm và cánh tay vẫn lập tức khiến lồng ngực hắn cảm nhận được một vị tanh ngọt.
Hắn nghiến chặt răng, thở mạnh một hơi, tảng đá bay cuối cùng cũng bị chệch hướng, lướt qua bắp chân hắn lăn ra ngoài.
Lúc này, lại có một tiếng kêu to vang lên.
Lý Trường An đột nhiên ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi con nhện yêu kia đã đuổi tới, vung chân dài to như thân cây quét ngang qua.
Thân người Lý Trường An chợt co rụt lại, sau đó chợt xông lên như lò xo, cuối cùng không lùi mà tiến, ngay trước khi chân nhện quét tới, hắn vọt vào dưới bụng nhện yêu.
Nhưng chân của nhện yêu quá dài, Lý Trường An căn bản không thể chạm tới được thân của nó.
Vì thế, hắn hai ba bước bắt lấy một chân của của nhện yêu, nhanh chóng lấy ra một tấm phá sát tru tà phù dán lên lưỡi kiếm, cắn rách đầu lưỡi phun lên một ngụm máu.
Đồng thời, bấm tay thành quyết, quét lên thân kiếm ánh sáng xanh mờ ảo.
Sau đó, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chém mạnh xuống như đốn củi!
"Keng keng!"
Giữa tiếng kim thiết va chạm, hổ khẩu* hai tay Lý Trường An lập tức nứt ra, máu chảy đầm đìa.
*hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Nhưng hắn càng cầm chặt kiếm hơn, giơ lên thật cao rồi lại chém xuống một nhát nữa.
"Xoẹt!"
Một nhát kiếm trước chém đứt mấy cái gai tua tủa.
Nhát kiếm thứ hai này mới thực sự chém trúng chân của con nhện, kèm theo tiếng xé rách chói tai, lưỡi kiếm cắm vào chân cắt ra một vết thương dài và sâu.
Con nhện yêu rốt cuộc đau không chịu được, lổm ngổm bò xuống trong tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.
Lý Trường An nhếch miệng cười to, trường kiếm lần thứ hai sáng lên thanh mang, xoay người một cái, lưỡi kiếm thuận thế chém vào bụng nhện yêu.
Bụng của nó không rắn như mấy cái chân, dễ dàng bị trường kiếm xuyên thủng, máu xanh tanh hôi lập tức phun ra bắn đầy người Lý Trường An.
Lý Trường An rút kiếm bên hông, định nhân cơ hội ra đòn mạnh hơn!
Nhưng con yêu nhện đột nhiên nhảy vọt lên cao hơn ngọn cây, tám chân thu lại, co rúc thành một quả bóng.
Vẫn còn giữa ở không trung, tám chân đột nhiên duỗi ra, điên cuồng đâm xuống.
Trong cơn gió dữ dội, mặt đất đã bị con yêu nhện này đâm thủng lỗ chỗ trong nháy mắt.
Dù Lý Trường An dựa vào thân thủ đều có thể tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, nhưng thật sự không có cách nào đối phó với con nhện yêu, đành phải rút lui.
Hắn xoay người ra khỏi phạm vi công kích của nhện yêu, vừa quay đầu lại suýt chút nữa sặc chết.
Phi Phi và thư sinh chẳng những không nhân cơ hội này chạy trốn, ngược lại còn ngơ ngác đứng tại chỗ xem kịch!
Thực ra Phi Phi là bị hành động của Lý Trường An làm cho sững sờ.
Từ việc mạo hiểm tấn công vào điểm yếu của nhện yêu, đến việc đánh nhện yêu bị thương rồi bình tĩnh rút lui, một loạt động tác này, cả can đảm và thân thủ thiếu một cái cũng không được.
Không! Phải nói là can đảm hay thân thủ đều đạt đến mức phi nhân loại.
"Đây, đây quả thực…"
"Quả thực là phân đoạn chỉ có trong bình thư." Thư sinh lẩm bẩm.
Lý Trường An nào biết biểu hiện của mình dọa người như vậy, phát hiện hai tên ngốc này còn đang ngơ ngác nhìn mình, chỉ giận dữ nói:
"Ngẩn người cái gì! Còn không chạy mau!"
...!...!.
.
.
Một nhát kiếm vừa rồi của Lý Trường An, chẳng những không khiến nhện yêu muốn thối lui, ngược lại còn kích phát hung tính của nó!
Mấy người chạy chưa được bao xa, chợt nghe thấy một loạt tiếng nổ lớn phía sau.
Quay đầu lại nhìn càng hoảng sợ hơn.
Tám con mắt khổng lồ của nhện yêu còn đỏ tươi hơn trước, dọc trên đường đi bất cứ tảng đá lớn hay cây cối cản đường đều bị đạp nát ngay lập tức.
Hung uy hiển hách, ngang ngược mà đến!
Mấy người đều đã tăng tốc độ, nhưng hai chân ngắn rốt cuộc cũng chạy không lại tám chân dài.
Lý Trường An chợt mở miệng: "Tách ra chạy!"
Dứt lời, hắn lập tức lặng lẽ chuyển hướng chạy về phía khác.
"Đạo sĩ!" Phi Phi quay đầu lại kinh hô.
"Chạy!"
Lý Trường An chỉ đơn giản là đáp lại một tiếng, liền không nói nữa.
Nhện yêu thấy mấy người chia làm hai nhóm cũng không hề dừng lại, cũng xoay người, hất đổ một tảng đá lớn, đuổi theo về phía Lý Trường An.
Có lẽ do tiêu hao quá mức, bước chân Lý Trường An đột nhiên chậm hơn một chút.
Nhưng chỉ vừa thở vài hơi, con nhện yêu kia đã ở sát phía sau hắn, nó chợt nhào xuống, cặp răng kìm hai bên mép giáp công tới.
Với kích thước và sức mạnh của con nhện yêu, một cặp răng kìm đủ dễ dàng để cắt ngang thắt lưng một người.
Trong thời khắc sinh tử này, Lý Trường An lại giống như tự chui đầu vào lưới, dừng bước xoay người.
Nhện yêu không nhân cơ hội này cắn lên, ngược lại đột nhiên dừng lại xung thế, ánh sáng đỏ trong mắt càng co rụt lại.
Lý Trường An đã cầm trường kiếm trong tay! Trên lưỡi kiếm lãnh diễm thanh quang mông lung quấn quanh.
Ánh sáng đỏ trong mắt nhện yêu lóe lên, trong lúc hoảng loạn, lại muốn dùng mánh cũ muốn nâng người lên cao.
"Muộn rồi!"
Lý Trường An cười dài nói, cầm trường kiếm, đạp chân, xoay người, vung tay, làm liền một mạch!
Trường kiếm lập tức rời tay, phá vỡ trùng trùng điệp điệp chướng ngại vật, chuẩn xác đâm vào một khối ánh sáng đỏ tươi.
"Xì xì!"
Trong đau đớn tột cùng, con nhện yêu lăn lộn xuống đất, tám chi điên cuồng vung loạn xạ.
Nhất thời, đá bị quét bay, cây cối gãy đổ.
Lý Trường An đang định rời khỏi phạm vi của chân nhện yêu.
Đột nhiên.
Trong đầu vang lên một tiếng nổ ầm, đồng thời một cảm giác suy yếu vô lực tuôn ra tứ chi.
Hỏng bét! dùng "Trảm yêu" quá nhiều.
Trong dư quang khóe mắt của hắn, cái chân bọc gai sắc bén đã càn quét tới!