"Có đau không?"
Vừa dứt lời, yêu vụ lập tức sôi trào, bảy con yêu nhãn to bằng cối xay phát sáng đỏ rực.
Trên con mắt bị kiếm đâm chảy ra yêu huyết màu xanh lục.
Lý Trường An lạnh lùng nhìn nó, mặc cho cái trên kìm trên đầu đong đưa bốn phía.
"Xoẹt."
Móng vuốt xẹt qua không trung, để lại một vệt máu trên má Lý Trường An.
Sau đó, con nhện "nương nương" này lại không làm gì với tù binh không biết sống chết như Lý Trường An nữa.
Nó đảo qua đảo lại trái phải vài lần, bất chợt vung đốt chân lấy một cái kén đầu người, kẹp chặt kén bò đến trước mặt Lý Trường An.
Một phụ nhân bị bọc trong cái kén này, Lý Trường An có thể nhìn thấy rõ làn da thô ráp dưới lớp phấn nước kém chất lượng, vết chân chim không thể che dấu nơi khóe mắt.
Bà ấy vẫn đang chìm trong huyễn mộng, mắt và khóe miệng đều hơi cong lên.
"Ồ, đây là ý gì…"
Trên môi Lý Trường An vẫn còn cười lạnh, đồng tử chợt kịch liệt co rút lại.
Con nhện yêu duỗi ra một cái chân kìm, cái chân hơi lay động trong không trung, từ đỉnh đùn ra một cái kim màu đen nửa trong suốt.
Chân kìm nhẹ móc một cái, cái kim kia liền xuyên qua đầu của phụ nhân.
Phụ nhân cuối cùng đã tỉnh hồn từ mộng đẹp hư ảo, đầu bà ấy không ngừng co giật, hơi ngẩng đầu lên, hai mắt trợn trừng, miệng há ra vì đau đớn.
Nhưng bà ấy không thể nhìn thấy cái gì, cũng không thể kêu ra tiếng gì.
Bởi vì trong miệng, trong hốc mắt và thậm chí cả mũi của bà ấy đều bị một lớp mạng nhện trắng bao phủ.
Trong tiếng mút khiến người ta sởn gai ốc, chất lỏng liên tục bị mũi kim hút ra khỏi đầu.
Phụ nhân ngừng co giật, da của bà ấy quắt lại như một túi đồ uống đã bị hút cạn.
Con nhện yêu vẫn không bỏ qua, cặp kìm tiếp tục đâm xuống, ép chặt cái đầu teo tóp vào trong kén, hút sạch chút tàn dư cuối cùng, giống như người hiện đại hút sữa từ đáy hộp.
Sau đó, đầu của phụ nhân từ từ "dài" ra khỏi kén, lúc đầu teo tóp xiêu vẹo trên cổ, cuối cùng từ từ phình lên, lại biến thành đầu người vặn vẹo vì đau đớn.
Cái xác như một quả bóng bay, bị con nhện thổi lên sau đó phun ra một loạt tơ nhện bịt kín vết thương trên đỉnh đầu, cuối cùng con nhện yêu treo cái vỏ rỗng này bên cạnh Lý Trường An.
Sau đó, nhện yêu lại chộp lấy một cái kén khác, bị bọc bên trong đó là một nam tử.
Nó lại thò ống tiêm ra, nhưng lần này nó không ăn, chỉ đâm nhẹ vào cổ nam tử tiêm nọc độc của mình vào rồi lại treo bên cạnh Lý Trường An.
Mộng đẹp của nam tử này dường như rất sung sướng, cái miệng lớn hơi nhếch lên, những sợi tơ trắng mọc ra và lan rộng trên môi anh ta với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chẳng mấy chốc, những sợi tơ này sẽ kết thành một lớp màng bịt kín tất cả khổng khiếu của nam tử này.
Cũng không cần lo việc hắn ta không hô hấp hay ăn uống, bởi vì tới lúc đó hắn ta đã sớm bị biến thành một túi chất lỏng đặc quánh.
Lý Trường An không đành lòng nhìn nữa, quay đầu lại, lại thấy gương mặt dữ tợn của phụ nhân.
Thật đúng là yêu nghiệt, rất thú vị cũng rất ác liệt.
Lý Trường An nhắm mắt lại.
...!...
Phi Phi bừng tỉnh sau một chuỗi ác mộng.
Nàng mơ thấy mình bị cướp mất ná cao su và bảo kiếm, bị nhét cho vài cuốn sách thêu thùa, sau đó liền bị trói vào một chiếc kiệu đỏ.
Nhưng trong nháy mắt, chiếc kiệu đỏ kia đã hóa thành một con nhện dữ tợn.
Vừa mới tỉnh lại, toàn thân bủn rủn, cổ họng đau nhức, trong đầu ong ong.
Nàng mở mắt ra, ánh nắng nhợt nhạt xuyên qua những cành cây khô quắt queo, chiếu lên khuôn mặt đầy vết bầm tím của nàng.
Đoạn ký ức cuối cùng của nàng là bị con nhện yêu kia tra tấn hành hạ cho hả giận.
"Đây là… m phủ?"
"Ta chết rồi sao?"
Kết quả này ngược lại cũng không tệ bằng tình hình trong mộng.
Chẳng bao lâu, nàng phát hiện bản thân không thể cử động, nàng hơi cúi đầu nhìn xuống, dưới cổ đều bị kén trắng bao phủ.
"Phi Phi, tỉnh rồi!"
Chủ nhân của giọng nói này rất phấn khích mừng rỡ.
Ai vậy? Có hơi quen quen.
Đầu óc Phi Phi nhất thời không suy nghĩ được.
"Tỉnh thật không đúng lúc."
Giọng nói bình bình đạm đạm, tựa như chủ nhân vạn sự đều không để trong lòng.
Đây là… Đạo sĩ!
Trong đầu giật mình một cái, Phi Phi vội vàng quay đầu tìm kiếm.
Lý Trường An đang bị treo trên một cành cây khô ở góc xéo đối diện với nàng, lắc lư theo gió, xung quanh treo một vòng kén.
Nhìn thấy mái tóc ngắn quen thuộc này, Phi Phi không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ là đảo mắt suy một chút, tại sao lại nói là tỉnh không đúng lúc?
Đột nhiên, sương mù dày đặc tràn ngập rừng khô.
Bảy con mắt khổng lồ đỏ tươi xuất hiện trước mắt.
...
Sương mù thu lại, nhện yêu trở về hang ổ.
Một cái kén đầu người nữa lại được treo lên nhánh cây bên cạnh Lý Trường An.
"Cứ vậy mà chết?"
Sắc mặt Phi Phi tái nhợt, cảnh tượng nhện cắn người thật sự quá đáng sợ.
"Cứ vậy chết rồi."
Thư sinh thở dài, hắn ta tỉnh lại sớm hơn một chút, nhưng cho dù đã nhìn bao nhiêu lần hắn ta vẫn cảm thấy thế gian tàn nhẫn không ai bằng.
Hắn ta nhìn thấy sự hoảng loạn bất lực trong mắt Phi Phi, an ủi nói: "Xem ra con nhện kia có ý định giữ lại ba người chúng ta đến cuối cùng, ít nhất...!Có thể sống lâu hơn một chút."
Phi Phi gượng khổ: "Chẳng phải còn thảm hơn sao?"
Trái tim thư sinh run lên, nhưng không nói nên lời.
Phải, những người chết trước kia còn có thể ra đi trong mộng đẹp, ba người của họ trước khi chết đều phải chịu đựng dày vò.
Còn không bằng chết ngay lúc ấy đi!
Lý Trường An vẫn trầm mặc nghe hai người nói chuyện đột nhiên mở miệng.
"Chết? Vậy cũng chưa chắc."
Hắn quay đầu nhìn xuống dưới, ở chỗ đó, nơi thù hóa nhân đang dùng tay sau lưng bám vào thân cây và nhét ống mềm vào miệng một cái đầu người đã được bọc kén.
Lý Trường An hít sâu một hơi, lên tiếng gọi.
"Ngưu tú tài."
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn chằm chằm thù hóa nhân, hoặc nói là cánh tay bình thường duy nhất của thù hóa nhân.
Trên cái tay kia đeo một chiếc nhẫn đồng hình dáng độc đáo.
Thù hóa nhân này toàn thân bẩn thỉu, duy chỉ có chiếc nhẫn này sáng bóng như mới.
Phi Phi và thư sinh thấy Lý Trường An bất thình lình gọi yêu quái kia là "Ngưu tú tài", chẳng lẽ yêu quái này là người quen cũ của đạo sĩ? Hai người tràn đầy nghi hoặc, Phi Phi không kiềm chế được tính tình, muốn mở miệng hỏi, lại bị Lý Trường An dùng ánh mắt ngăn lại.
Hắn tiếp tục mở miệng thăm dò:
"Bây giờ Ngưu Bán Thành kia một tay che trời ở huyện Tề, dân chúng huyện Tề cũng tin tưởng con nhện yêu trong núi này là thần tiên trên trời hạ phàm, chỉ có thê tử Ngưu tú tài nói Chức Nữ nương nương là yêu ma, con trai độc nhất của Ngưu tú tài còn náo loạn cả miếu Chức Nữ, ba lần bốn lượt khiến cho Ngưu Bán Thành kia mất mặt trước mọi người."
"Ngươi nói xem, Ngưu Bán Thành có thể đưa thẳng tiểu tử tới đây không? Nếu đưa tới đây thì sẽ biến thành quái vật không phải người cũng không phải yêu giống như ngươi? Hay là dứt khoát bị bọc trong kén hút thành vỏ rỗng?"
Nói một hồi , thù hóa nhân này vẫn như khúc gỗ hòn đá, không có chút cảm xúc gì, chỉ lặp lại công việc hàng ngày của mình.
Lý Trường An đầu óc trống rỗng, chẳng lẽ…
"Không dám xưng tú tài, kẻ hèn này chẳng qua chỉ là một tiểu đồng sinh."
Chỉ là một câu nói nhỏ, ba người lập tức như vớ được cọng rơm giữa dòng nước xiết.
Lý Trường An thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cược không sai! Đang định mở miệng nói.
"Không cần nhiều lời, ta biết ngươi muốn nói gì."
Ngưu tú tài liền cắt đứt lời nói của hắn, trong khi nói chuyện, động tác trên tay hắn ta vẫn đâu vào đấy.
"Nhưng vô ích thôi."
Trong tuyệt cảnh tréo ngoe tìm thấy đường sống.
Nhưng chớp mắt cọng rơm cứu mạng này đã muốn tự đứt đoạn.
Phi Phi gấp đến độ bật thốt lên: "Con yêu...!Sao ngươi biết là vô dụng!"
"Đúng!" Thư sinh tiếp lời nói: "Ngươi có nhìn thấy mắt con nhện yêu kia chưa, chính là đạo trưởng chọc mù đó."
Mấy con mắt Ngưu tú tài đảo qua mặt hai người, giọng nói vẫn đờ đẫn như cũ.
"Vậy thì sao? Ngươi có thấy mắt ta không? Tám con.
Mù một con thì nó còn bảy con.
Còn các ngươi thì sao? Không phải treo trên cây chờ chết sao?"
Nói xong, hắn ta xoay người nhìn Lý Trường An.
"Sương mù khắp núi này là mạng nhện, cho dù ta giúp các người thoát khỏi kén tơ, nhưng cũng không thể thoát khỏi lưới sương mù này, trừ khi...!" Ngưu tú tài ngẩng đầu lên, tám con mắt lộn xộn trên mặt lóe lên ánh sáng thù hận.
"...!Ngươi có cách giết con nhện yêu này!"
Giết nhện yêu? Sắc mặt Phi Phi và thư sinh đều ảm đạm.
Cái này nói thì dễ, còn làm thì sao?
"Ta biết."
Lý Trường An lại hờ hững gật đầu.
"Ngươi có cách?" Ngưu tú tài vội vàng truy hỏi.
"Ta không có cách nào."
Ngưu tú tài ngẩn người trong chốc lát, ánh sáng trong mắt chạm rãi tản đi, mắt thấy chuẩn bị trở lại như khúc gỗ, Lý Trường An lại cười nói:
"Nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có cách."
"Ta nói đúng không?"
Hắn chợt quay đầu nhìn về phía cành cây trống rỗng bên cạnh.
"Tiết đại gia."