Dịch Đại Thúc Và Trần Đại Thúc FULL


Edit: Mean
  Lão Trần bị lão Dịch ôm không khỏi rùng mình một cái, ôm trở về.

  Hai người đứng đó một lúc, lão Dịch hỏi: “Mùi gì vậy?”
  Lão Trần lắc túi: “Lá tỏi, mùa thu ăn có thể khử trùng!”
  Lão Dịch nhìn xuống thấy hai túi lão Trần mang theo đều là đồ ăn.

  Sau khi hai người vào cửa, lão Trần quen đường nhẹ nhàng thay dép, cất rau và ít đồ ăn nhẹ vào tủ lạnh, làm xong đưa cho lão Dịch một chai sữa chua, đi một vòng quanh nhà rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Chăn bông không phơi cũng không gấp, anh không sợ mang bệnh vào người à?”
  Lão Dịch uống một ngụm sữa chua, không để ý nói: “Về nhà là lăn ra ngủ? Sao phải gấp?”
  “Hôm qua thời tiết tốt như vậy, sao anh không phơi nắng?” Lão Trần hỏi.

  “Còn không phải tại cậu sao?” Lão Dịch trừng mắt nhìn, “Cậu nói đi làm về muộn sẽ bị sương làm ướt chăn bông!
  Lão Trần nghe vậy mới nhớ ra hàm ý thực sự của câu ngày hôm đó, hơi cạn lời, nghi ngờ lúc đó nói thâm thúy quá lão Dịch không hiểu cái anh muốn là chìa khóa nhà hắn.

  Lão Dịch không thích ăn lá tỏi, dù lão Trần làm ngon đến mấy cũng không thích, để dỗ hắn ăn thêm lão Trần hứa ngày mai sẽ làm thịt nướng cho ăn.

  ”Vậy đêm nay không về.


  “Vốn dĩ cũng không định về.

” Lão Trần nói.

  Đêm đó lão Trần ngủ lại trong phòng ngủ chính của lão Dịch, hai người đều không nhắc tới phòng cho khách, tự nhiên cũng không đề cập tới chuyện hôm nay cho leo cây.

  Sáng hôm sau lão Dịch tỉnh dậy trong vòng tay lão Trần, đôi mắt đầy ghèn trố mắt nhìn khuôn mặt lão Trần, còn chưa kịp suy nghĩ kiều diễm gì thì vẻ mặt lão Trần bỗng trở nên đau đớn: “Chuyển qua đi, cánh tay tôi tê rần rồi nè.


  Lão Dịch: “…”

  Sau mười giờ sáng, hai người cãi nhau vài câu về chuyện quần đùi, lão Dịch cảm thấy hôm nay thời tiết tốt muốn mặc quần xà lỏn ra ngoài nhưng lão Trần nghĩ hôm qua trời mưa nên chắc hôm nay ngoài trời lạnh nên nhất quyết bắt hắn mặc quần dài.

  Lão Dịch: “Hiểu xuân che thu đông lạnh không? Hơn nữa đại nam nhân sao phải sợ lạnh?”
  Lão Trần im lặng ba giây, ngầm đồng ý cho mặc quần đùi ra ngoài, nhưng trước khi rời đi cầm lấy áo khoác buộc quanh eo.

  Khi đi thang máy, lão Dịch điên cuồng rung chân, cố gắng nhìn lão Trần bằng lỗ mũi, nhưng hắn thấp hơn lão Trần ba cm, mưu kế không thành công.

  Hai người ra khỏi cửa thang máy thì một trận gió ập tới, lão Dịch đột nhiên nổi rất nhiều mụn nhỏ trên cánh tay và đùi, liếc nhìn lão Trần đang đi phía trước nhưng không dám nói.

  Lão Trần biết hắn đang nhìn mình nhưng dao động chút nào, lão Dịch thấy lão Trần mặc kệ mình, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu, nhìn chằm chằm áo khoác thừa ra trên eo lão Trần, trong lòng chợt tính kế.

  Lão Trần đang định quay đầu lại thúc giục lão Dịch nhanh lên, liền nghe thấy tiếng bước chân liên tục, vừa muốn quay lại xem thế nào lại cảm thấy sức nặng trên lưng, một người nhảy bổ lên.

  Hai chân lão Dịch kẹp chặt eo lão Trần, sau đó vặn mông trên người anh.

  Lão Trần suýt ngã vì hành động đột ngột này, nhưng vẫn khó khăn ổn định bước chân, tức giân vỗ nhẹ vào mông lão Dịch.

  Lão Dịch cười ha ha lên, đặt tay trên vai lão Trần rồi chỉ về phía trước nói: “Giá!”
  Tác giả: Bên kia sắp kết thúc rồi, một ngày nữa có thể ở đây (Nhấn mạnh, có thể.

).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui