Edit: Mean
Lão Dịch ở nhà lão Trần suốt kỳ nghỉ đông, trong lúc đó đã đánh nhau với Trần Lôi Lôi hơn chục lần.
Nội dung cãi vã của hai người tuy tầm thường nhưng lại có thể tranh luận rất lâu về một chuyện nhỏ nhặt như vậy, một khi đã cãi nhau thì sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi đối phương đầu hàng.
Ban đầu lão Trần còn khá lo lắng vì sợ rằng nếu hai người không hợp nhau thì sẽ xảy ra đổ máu, sau đó phát hiện con gái mình và lão Dịch đang rất vui vẻ, sau hai lần khuyên can thì không thèm quản nữa.
Ngày lão Dịch về nhà, Trần Lôi Lôi dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ khinh thường cả thế giới, lão Trần liếc cô một cái không nói gì.
Trong bữa cơm chiều, lão Trần dọn bát đũa, nhưng Trần Lôi Lôi vẫn chưa nhúc nhích, thỉnh thoảng cô liếc nhìn hướng cửa rồi lại nhìn lão Trần.
Lão Trần cảm thấy con gái rất ngộ nghĩnh nên không nói gì, khi cô nhìn đến lần thứ năm mới hỏi: “Sao vậy?”
”Hôm nay ổng không tới sao?”
Lão Trần: “Ai?”
Trần Lôi Lôi không vui khi thấy bố già biết rồi còn cố hỏi: “Mẹ kế của con.
”
Lão Trần suýt sặc nước miếng, gõ vào cạnh bát Trần Lôi Lôi: “Nói bậy bạ gì vậy?”
Nhìn thấy anh như vậy, Trần Lôi Lôi trợn tròn mắt hỏi: “Chẳng lẽ bố trở thành mẹ của con rồi?”
Vừa dứt lời, đầu không nhẹ không nặng bị đánh một cái, lão Trần vừa tức giận vừa buồn cười mắng: “Còn nói nhảm nữa là bố lấy thước đánh con đó.
”
Trần Lôi Lôi cười hi hi ha ha một lúc, sau đó xác định lão Dịch không tới mới bắt đầu ăn cơm.
Vào ngày Kinh Trập, Lão Dịch chính thức giới thiệu lão Trần với Kỷ Nghiệp Lam và Vưu Thanh trong quán cà phê.
Ngày Kinh Trập: 5 hay 6 tháng 3 dương lịch
Vưu Thanh đã từng gặp lão Trần trước đó nên biểu cảm rất tự nhiên sau khi nhìn thấy anh, nhưng Kỷ Nghiệp Lam lại nhìn chằm chằm người ta như thể nhìn thấy gấu trúc.
Hành động của hắn ta bị Vưu Thanh và lão Dịch véo một cái, Kỷ Nghiệp Lam xoa xoa cánh tay bị véo đau, khi lão Trần và Vưu Thanh cùng vào toilet thì lặng lẽ hỏi lão Dịch, “Anh có thể đè anh ta sao?”
Lão Dịch hất cằm: “Đúng.
”
Kỷ Nghiệp Lam biết lão Dịch đã làm 0, nghe vậy vẫn hỏi với vẻ không tin, “Anh chắc không?”
Lão Dịch híp mắt nhìn: “Không tin thì hai ta cùng kiểm tra một chút?”
Kỷ Nghiệp Lam nghe xong liền kích động, xắn tay áo kêu lão Dịch: “Nào! Ai sợ ai? Lên khách sạn trên lầu luôn không? Tôi mà không chơi anh…”
Chưa kịp nói xong thì đã bị ai đó véo lỗ tai, hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Vưu Thanh.
Vưu Thanh nở nụ cười ấm áp, thái độ hòa nhã, cong khóe miệng với Kỷ Nghiệp Lam, sau đó gật đầu với lão Trần và lão Dịch, kéo Kỷ Nghiệp Lam ra cửa.
Lão Trần và lão Dịch đợi trên ghế hơn mười phút, nhận được cuộc gọi từ Kỷ Nghiệp Lam.
Kỷ Nghiệp Lam ở đầu dây bên kia nói với lão Dịch bằng một giọng vừa đau vừa sướng rằng mình sẽ không quay lại, hai người tự lo liệu đi.
Lão Trần do dự một chút rồi hỏi: “Bọn họ…”
Lão Dịch ghét bỏ gật đầu: “Kỷ Nghiệp Lam thích bậy bạ như vậy, Vưu Thanh thương tiếc không muốn đánh chết hắn cho nên mới dùng cách này khống chế.
”
Lão Trần liếm môi, nhìn về phía lão Dịch, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lão Dịch nghiêng đầu nhìn, thấy hai mắt lão Trần sáng lên, đột nhiên hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Lão Dịch ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng hỏi: “Lúc nào cũng ở nhà thì không thú vị, hay là chúng ta tìm một chỗ chơi đi?”
Lão Trần đứng bật dậy, sốt ruột nắm tay lão Dịch, sau khi thanh toán xong ở quầy bar thì vội vã cùng lão Dịch chạy ra ngoài.
Ngày đó, ngoại trừ Trần Lôi Lôi ăn đồ thừa, mọi người đều rất vui vẻ.
Tác giả: Còn một chương nữa là kết thúc.