Dịch Lộ Lê Hoa

Bên cạnh đó,
tình hình của Du Đại Nham tiến triển rất tốt. Phái Võ Đang từ trên xuống dưới đều chiếu theo bảy quy định của Lộ Dao, không dám lơ là chút nào.
Trong vòng một tháng, đơn thuốc đã đổi bốn lần, khí sắc của Du Đại Nham
mỗi ngày mỗi khá lên, tuy vẫn cần điều dưỡng như cũ nhưng đã không còn
dáng vẻ nhợt nhạt tiều tụy như hồi Lộ Dao mới tới.

Thường ngày,
Lộ Dao ngoại trừ bắt mạch, điều dưỡng cho Du Đại Nham ra, không ở trong
rừng trúc đọc sách thì đi hái thuốc với Ân Lê Đình, không điều chế thuốc thì ở trong viện chọc phá con khỉ lông vàng bị nàng đặt tên là A Nhiên. Con khỉ lông vàng này cũng có chút linh tính, thấy Lộ Dao tử tế chăm
sóc nó, ăn ngon uống ngon cũng không thèm về nhà nữa, vui vẻ chờ người
ta chăm sóc, hồn nhiên không biết đại nạn sắp cận kề.

Trưa hôm
đó, Ân Lê Đình đến tìm Lộ Dao. Vừa vào viện liền thấy Lộ Dao cầm một đầu sợi tơ vung vẩy, đầu kia buộc một quả trái cây. Tay Lộ Dao ra sức vung
vẩy, cái quả kia lắc qua lắc lại trước mặt A Nhiên. Hai mắt A Nhiên nhìn trái cây thèm thuồng, khổ nỗi hai tay bị Lộ Dao giữ chặt không nhúc
nhích được, đành đảo mắt qua lại theo chuyển động của trái cây, miệng
gầm ghè rừ rừ. Nửa ngày, A Nhiên rốt cuộc chịu hết nổi, vươn cổ ra cắn
cái quả đỏ mọng kia. Lộ Dao phản ứng nhanh nhạy, soạt một cái đã thu
trái về, một bên đẩy A Nhiên ra. Tất nhiên là A Nhiên bất mãn thò tay
định cướp, lại giành không lại Lộ Dao, tức giận phì phò nhào vô người Lộ Dao vừa kéo vừa giật. Thấy một người một khỉ sắp đánh lộn, Ân Lê Đình
thật sự không nhịn được cười.

Lộ Dao nghe tiếng cười, quay người nhìn Ân Lê Đình, sau đó vung chân gạt A Nhiên từ đằng sau vồ tới.

“Trái cây nhiều lắm, muội cho nó là được rồi, làm gì phải đánh lộn với nó?” Ân Lê Đình cười hỏi.

Lộ Dao trợn mắt, “Vấn đề không phải là trái nhiều hay ít, được chưa?” Đột
nhiên phản ứng lại, tức giận nói: “Con mắt nào của huynh thấy ta đánh
nhau với con khỉ nà hả?!”

Ân Lê Đình cười trừ không nói.

Lộ
Dao thấy dáng vẻ chàng như thế, đột nhiên đảo mắt hết giận, nảy ra sáng
kiến chạy tới nói: “Ân lục ca, huynh giúp ta một việc.” Nói xong kéo Ân
Lê Đình ngồi xuống ghế đá, lôi trái cây buộc chỉ ra, “Hai mắt huynh nhìn cái quả này, đầu không được nhúc nhích, chỉ được động đậy mắt thôi.

Ân Lê Đình thấy Lộ Dao nghiêm trang cũng làm y như lời. Lộ Dao lắc trái
cây nửa ngày, hỏi: “Có thấy đầu váng hay là có cảm giác mệt muốn ngủ
không?”

Lúc này Ân Lê Đình mới phản ứng lại, vừa nãy rõ ràng nàng cũng làm như thế với A Nhiên, dở khóc dở cười giả vờ giận dữ: “Muội xem ta là con khỉ?!”

Lộ Dao lại nghiêm mặt nói: “Không phải, ta xem con khỉ là huynh.”

Ân Lê Đình ngẩn ra, bị Lộ Dao ấn xuống, lại bắt đầu lắc lư trái cây trước mặt chàng.

Ân Lê Đình hết cách, mặc nàng lắc lư thêm thời gian một chung trà nữa, “Giờ thì sao?”

Ân Lê Đình vẫn lắc đầu như cũ, “Muội muốn làm gì?”

Lộ Dao than thở, “Vẫn không linh nghiệm gì cả… cứ tưởng chiêu này thật sự có thể thôi miên được chứ!”

“Thôi miên? Đó là cái gì?” Ân Lê Đình nói.

Lộ Dao phẩy tay, “Bỏ đi bỏ đi! Dù sao cũng không có tác dụng. Ân lục ca huynh tìm ta có chuyện à?”

Ân Lê Đình gật đầu: “Vừa nãy Vân Hư sư điệt về núi, dẫn theo người của Kim Lăng Thu Linh trang cùng về, mang đồ cho muội, bây giờ đang ở đại
điện.”

Lộ Dao mừng rỡ: “Sao không nói sớm chứ!” Quay đầu ném trái cây cho A Nhiên đang nhảy lên nhảy xuống sau lưng nàng, chạy một lèo
đến chính sảnh đại điện. Ân Lê Đình nhìn A Nhiên thỏa mãn cầm trái cây,
nhớ lại màn vừa rồi không nhịn được cười. Một tháng nay chàng đã khá
quen với đủ loại hành vi kỳ quặc của Lộ Dao, lẩm bẩm khe khẽ: “Thôi
miên?…”

Trên chính điện, Trương Tùng Khê đang trò chuyện với quản gia Phó Hồng, thấy Lộ Dao từ đằng sau chạy tới bèn nói: “Phó quản gia,
Tiểu Lộ tới rồi.”

Lộ Dao vừa thấy Phó Hồng, mừng rỡ hỏi: “Hồng thúc có khỏe không? Sao người lại đích thân tới đây?”

Phó Hồng hành lễ cười nói: “Nhờ phúc của đại tiểu thư, xương cốt lão già
này cũng còn rắn chắc lắm. Lần này viếng thăm Võ Đang, chủ yếu là trang
chủ muốn lão đem thư trả lời của người và sổ sách năm trước cho tiểu thư coi, ngoài ra còn có đồ mà cô muốn trang chủ chuẩn bị.”

Lúc này
Lộ Dao mới chú ý tới bốn cái rương lớn xếp hàng sau lưng Phó Hồng, càng
kinh ngạc hơn: “Sao nhiều thế này? Cùng lắm ta chỉ chọn một ít thuốc và
dao kéo, làm gì phải tới bốn cái rương? Không phải Thu Nhiên dọn hết nửa số thuốc của Đồng Tể Đường tới đây đấy chứ?”

“Trang chủ biết đại tiểu thư sẽ ở Võ Đang tới mùa đông, nên cố ý chuẩn bị một ít vật dụng thường ngày, để có lúc cần dùng tới.”

Lộ Dao sờ sờ mũi, bụng nói Thu Nhiên mấy năm nay càng ngày càng dông dài rồi. “Thu Nhiên có khỏe không?”

“Trang chủ rất khỏe, chẳng qua vốn chuẩn bị trung thu năm nay đại tiểu thư sẽ
về Thu Linh trang tụ hội, đáng tiếc sợ là không được rồi.”

Lộ Dao cười hì hì, “Năm nay e là không được rồi, đoan ngọ sang năm nhất định ta sẽ về.”

“Trang chủ còn dặn lão nói với đại tiểu thư, nói người nhờ trang chủ viết gì
đó giờ trang chủ đang viết. Có điều gần đây công việc bận rộn, thứ muốn
viết lại quá nhiều, phải chờ thêm nhiều ngày nữa. Đợi trang chủ viết
xong sẽ sai người đem tới.”

Lộ Dao lắc lắc tay nói: “Ta không gấp, nói Thu Nhiên cứ từ từ viết là được rồi. Nhưng mà gần đây hắn bận gì thế?”

“Trang chủ đang giao dịch với một nhà buôn dược thảo ở Sơn Đông.”

“Ồ? Có phải Trân Thiện Đường ở Sơn Đông không?” Hỏi thăm.

“Đúng thế, đại tiểu thư quen biết ư?”

Lộ Dao không ừ hử gì, chỉ nói: “Cây cỏ và quả thuốc của nhà ấy cực tốt,
ngọc và sâu bọ muông thú lại không được. Thúc về nói với Thu Nhiên, mối
làm ăn này đừng bàn bạc với đại đương gia của bọn họ, trực tiếp tìm nhị
đương gia mà làm.” Cũng không nói lý do.

Phó Hồng không vặn hỏi,
gật đầu đáp ứng. Mấy người lại chuyện trò một hồi, Lộ Dao và Trương Tùng Khê liền giữ Phó Hồng ở trên núi nghỉ ngơi hai ngày hẵng đi. Nhưng Phó
Hồng kiên quyết nói trang chủ Phó Thu Nhiên bận rộn công việc, ông là
quản gia có lý nào lại ở bên ngoài nhàn tản trốn tránh, ngày hôm sau
liền xuống núi.

Bên này, vài đệ tử Võ Đang đã khiêng bốn cái
rương đến phòng Lộ Dao. Lộ Dao mở từng cái một, muốn xem rốt cuộc Thu
Nhiên tặng cái gì cho nàng. Ân Lê Đình vốn ở bên cạnh lại sợ nhìn thấy
đồ đạc gì đó của tiểu nữ nhi người ta, hơi thẹn thùng tránh qua một bên.

Rương thứ nhất chất đầy váy áo. Bởi vì quanh năm bôn ba bên ngoài, thường
ngày Lộ Dao thích nhất là mặc quần áo đơn giản gọn gàng cho dễ hành
động. Thân trên mặc áo ngắn vạt, bên dưới toàn là quần ống túm. Có điều
chất vải mềm mại thoải mái, cắt may khéo léo, lại thêm mặt mũi Lộ Dao
vốn xinh đẹp thanh nhã, mặc vào ngược lại có hương vị riêng. Nhưng lần
này Phó Thu Nhiên đưa đồ đến tuy áo vẫn như cũ nhưng váy tơ lụa lại rất
nhiều. Lộ Dao tiện tay giở vài bộ, đều là những màu sắc mà các cô gái ưa thích, tím nhạt, vàng nhạt, lục nhạt. Ngày thường Lộ Dao ăn bận đơn
giản, một là vì tiện đi lại, hai là vì dù sao cũng là một nữ tử một thân một mình bên ngoài, ăn mặc dễ nhìn ngược lại dễ bị chú ý, không an
toàn. Nhưng nói gì thì nói, yêu cái đẹp là bản tính trời sanh của nữ
nhân, nhìn mớ váy áo màu sắc xinh đẹp nền nã, Lộ Dao không khỏi vui
sướng.

Rương thứ hai là một rương thuốc, đều là những loại thuốc
khó kiếm, thậm chí còn có hai bông tuyết liên cất trong hộp huyền băng,
bọc trong mấy lớp vải bông cách nhiệt, bỏ dưới đáy rương. Mấy ngày nay
trời nóng như vậy mà chưa tan ra, nhưng cũng không duy trì được bao lâu
nữa. Lộ Dao thấy không thể chờ thêm, vội vàng lôi ra khỏi rương hỏi Ân
Lê Đình: “Ân lục ca, Võ Đang có hầm băng không?”

Ân Lê Đình lắc
đầu. Thời này hầm băng rất khó kiếm, đa phần chỉ những nhà giàu có mới
có. Núi Võ Đang tuy cơm áo đầy đủ nhưng quả thực những thứ xa xỉ như vậy không có.

Lộ Dao nhíu mày, Ân Lê Đình lại nói: “Có điều dưới đáy
Thiên Trụ Phong có một cái động. Trong động có một đầm nước cực kỳ lạnh
giá, mặt nước đóng băng quanh năm, bông tuyết giăng kín.” Lộ Dao nghe
xong thở phào, vội vàng đưa hộp tuyết liên cho Ân Lê Đình, “Đây là Thiên Sơn tuyết liên, cần bảo quản ở nơi rét mướt đóng băng. Vật này cần cho
việc điều trị của Du tam hiệp. Ta xem hộp huyền băng này chỉ có thể bảo
quan thêm một hai ngày không tan ra thôi. Ân lục ca có thể tranh thủ đi
đầm băng đó một chuyến, bỏ vào trong đầm không?”

Ân Lê Đình cẩn
thận nhận lấy hộp huyền băng, nói: “Ta đi luôn bây giờ.” Nói xong muốn
ra cửa, bị Lộ Dao túm lại dặn dò: “Ân lục ca nhớ kỹ, phải nhấn nó vào
trong đầm, không thể để nổi trên mặt nước.”

Ân Lê Đình gật đầu,
cầm hộp ra cửa. Trong lòng cứ sợ huyền băng tan ra, vội vàng thi triển
khinh công tức tốc đi về phía Thiên Trụ Phong.

Lộ Dao tiếp tục mở hai cái rương còn lại. Một cái đựng đầy dao kéo kềm hết sức tinh xảo,
kèm theo một ít như là bút mực giấy các loại dụng cụ thường dùng. Bút
lông Hồ Châu, nghiên bằng ngọc, mực Huy Châu, đủ loại đồ nổi tiếng tinh
xảo; còn có một hộp bút than đặc chế, dùng loại than kẻ lông mày hảo
hạng, bên ngoài lại bọc một lớp da trâu mềm, ngoài cùng quấn vải gấm,
dưới treo một miếng ngọc bích nho nhỏ, đong đưa rất dễ thương. Rương
cuối cùng chất đầy kẹo mứt, đồ ăn vặt Giang Nam được bảo quản kỹ. Bốn
cái rương, trừ dụng cụ và thuốc dùng cho việc chữa trị của Du Đại Nham
ra, chỉ có cái rương cuối cùng đầy đồ ăn vặt là khiến Lộ Dao vừa ý nhất. Tiện tay mở một bịch ô mai cam thảo, quăng hai viên vào miệng, mùi vị
quen thuộc làm nàng thả lỏng trong khoảnh khắc, khẽ thở dài: “A Nhiên,
lâu rồi không gặp, có khỏe không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui