Tất cả hạ nhân trong viện đều bị cho lui ra ngoài.
Hạ thị đứng trong sân, gục đầu, không ngừng quanh co chối tội: “Thật sự không phải nô tỳ làm, mấy bằng chứng này đều là vu oan! ”
“Chắc chắn không phải là Hạ ma ma.
” Tạ Phinh gian nan mở miệng: “Hạ ma ma chỉ là một hạ nhân, hại hài tử của phụ thân làm gì, chắc chắn là đã sai ở đâu đó, nhất định là hiểu lầm!”
Nàng ta siết chặt khăn tay, trong lòng cáu giận không thôi.
Nàng ta thật không rõ, An ca nhi cũng đã lớn như vậy, là trưởng tử đáng kiêu ngạo của phụ thân, một đứa con vợ lẽ còn chưa ra đời căn bản không thể uy hiếp vị trí An ca nhi, tại sao Hạ thị vì lại mạo hiểm hành động như vậy?
Chẳng lẽ là gần đây phụ thân quá mức để tâm đến Đào di nương nên Hạ thị đố kỵ, mới làm ra loại chuyện hoang đường thế này?
Cho dù đang cáu giận nhưng Tạ Phinh cũng biết bản thân phải bảo vệ Hạ thị, tuyệt không thể để Hạ thị ôm một cái tội danh lớn như thế mà bị bán đi, hoặc bị đưa tới quan phủ!
Tạ Phinh liếc nhìn Tạ Thế An.
Tạ Thế An cắn chặt môi.
Lúc nãy vì hắn ta tin tưởng Hạ thị, đã khiến mẫu thân thương tâm.
Nếu lúc này hắn ta lại nói giúp Hạ thị, mẫu thân chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn, sẽ không bao giờ thân cận với hắn ta nữa.
Bốn năm trước Hạ thị ở lại Tạ phủ là vì sợ ba tỷ đệ bọn họ bị chủ mẫu Tạ phủ tra tấn, nhưng sự thật chứng minh mẫu thân đối xử với bọn họ như hài tử thân sinh.
Bây giờ bọn họ cũng đã lớn, tranh thủ chuyện này khiến Hạ thị rời khỏi Tạ phủ cũng không sao.
Những năm gần đây, hắn ta đã tích cóp số bạc trưởng bối cho để mua một viện tử bên ngoài, vừa lúc có thể cho Hạ thị ở đó.
Tạ lão thái thái hít một hơi sâu rồi nói “Hạ thị thật sự không có động cơ mưu hại con nói dòng, chuyện này cần phải tra cho kỹ.
”
Vân Sơ giơ tay: “Vì Hạ thị không có động cơ nên các người không tin là nàng ta làm sao, nếu đã như thế thì để ta trình động cơ lên đây.
”
Hạ thị sửng sốt.
Động cơ của nàng ta là, bản thân nàng ta cũng không rõ.
Là vì bọn nhỏ không bị phu nhân tra tấn, vì địa vị của An ca nhi ở Tạ phủ, hay là vì ghen ghét phu nhân?
Thính Tuyết cầm một chiếc khay bước vào, trên đó là mười mấy phong thư.
Vân Sơ tùy tay mở một phong thư đưa cho Tạ Thế An: “Trong lúc lục soát dược liệu đã soát ra thứ này, An ca nhi, con đọc đi.
”
Tạ Thế An đột nhiên căng thẳng.
Chẳng lẽ là thư từ Hạ thị tới lui với nhà ngoại bị phát hiện sao!
Lúc hắn ta nhìn thấy mấy chữ trong bức thư kia thì đã có thể nuốt sự hoảng hốt vào trong, hắn ta chậm rãi được: “Chàng như mưa trên trời, ta như giếng trong sân.
Dù không chảy cùng dòng, nguyện như hình với bóng! ”
Trong viện đều là người từng đọc sách, đều hiểu mấy câu thơ này, đây là một bức thư tình mà nữ tử viết cho nam nhân.
Tạ Thế An nghẹn họng, hắn ta không đọc nổi nữa, gương mặt liên tục đổi màu, nhìn vô cùng đặc sắc.
Vân Sơ mở miệng nói: “Chỉ cần so sánh với nét chữ là sẽ biết thư này do Hạ thị viết, còn gửi cho ai thì hãy nhìn vào câu đầu tiên kia đi, Ngọc lang, chắc không cần ta nhiều lời, lão thái thái và thái thái cũng biết Ngọc lang này là ai chứ.
”
Nguyên thị cảm thấy ghê tởm như nuốt phải thứ ruồi bọ gì đó: “Hạ thị, ngươi, ngươi lại dám có tâm tư dơ bẩn như vậy! ”
Giang di nương che miệng: “Khó trách Hạ ma ma lớn tuổi như vậy mà còn chưa chịu thành thân, thì ra, thì ra là! ”
“Họ Hạ, đến di nương ngươi còn không phải, có tư cách gì để ghen tuông, còn dám xuống tay với hài tử của ta!” Đào di nương ở trong phòng khóc lớn nói: “Nếu hài tử của ta xảy ra vấn đề gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”