Hạ thị đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sơ.
Nàng ta suy nghĩ thật cẩn thận, toàn bộ chuyện này chính là một cái bẫy.
Lúc nàng ta muốn xuống tay với Đào di nương thì phu nhân đã biết âm mưu của nàng ta, phái người nhìn theo dõi nàng ta chặt chẽ cho nên mới chuẩn bị trước nhân chứng vật chứng như vậy.
Là vì phu nhân nhìn thấy mấy bức thư nàng ta viết cho đại nhân, kiêng kị sự tồn tại của nàng ta nên mới thiết kế bẫy rập cho nàng ta nhảy vào sao?
Tất cả bằng chứng đã bày ra trước mắt, nàng ta căn bản không chối tội được.
“Hạ thị, một hạ nhân như ngươi dám ôm tâm tư không nên có với chủ tử thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám ra tay với một thai nhi chưa chào đời!” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Tạ gia không giữ được ngươi nữa, người đâu, đưa Hạ thị đến quan phủ!”
“Mẫu thân!” Tạ Thế An siết chặt nắm tay: “Này nói đến cùng thì đây là chuyện của Tạ gia, nếu nháo đến chỗ quan phủ thì chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, kỳ khảo hạch của phụ thân sắp tới rồi, không thể để phát sinh những chuyện không thỏa đáng như vậy.
”
Vân Sơ nhìn hắn ta: “Vậy An ca nhi nói xem nên xử lý Hạ thị thế nào?”
Tạ Thế An buông nắm tay: “Hay là tiễn đi đi.
”
“Nàng ta suýt nữa đã hại chết hài tử của ta, tiễn đi dễ dàng như vậy sao?” Âm thanh của Đào di nương truyền đến: “Cho dù không báo quan thì cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy! Lão thái thái, thái thái, phu nhân, cầu xin các ngài làm chủ cho hài tử trong bụng thiếp!”
Thái dương của lão thái thái nổi đầy gân xanh.
Hạ thị thật không khiến người ta bớt lo, tiễn đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng có thật là tốt nhất không, lẽ ra khi xưa không nên dính dáng tới thứ tiện phụ này!
Vân Sơ nhìn lão thái thái: “Không biết khế bán mình của Hạ thị ở đâu?”
Lão thái thái không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ thị căn bản là không có khế bán mình, nhìn bên ngoài thì nàng ta là nô tỳ của Tạ phủ nhưng thật ra lại là một người tự do!
“Chờ Cảnh Ngọc về, hỏi ý nó đi.
” Lão thái thái híp mắt: “Bắt Hạ thị lại trước, những người khác đều tan đi.
”
Vân Sơ xoay người, đưa người của Sanh Cư rời đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, lão thái thái cầm quải trượng, hung hăng đập vào lưng Hạ thị: “Lúc trước ta đã bảo ngươi dùng thân phận ngoại thất vào phủ làm di nương, là tự ngươi không muốn, nếu đã như thế thì còn viết mấy thứ ghê tởm này làm gì! Ta khoan dung rộng lượng cho ngươi ở lại Tạ gia, cho ngươi ở bên cạnh An ca nhi, sao ngươi dám động thủ với con cháu Tạ phủ, ai cho ngươi lá gan đó!”
Bà ta vừa nói vừa vung trượng đập xuống.
Tạ Thế An chắn trượng này cho Hạ thị, quỳ xuống đất rồi nói: “Tằng tổ mẫu, tiễn nương cháu đi đi! ”
“Không, ta không đi!” Hạ thị khóc lớn: “Ta đi rồi thì ba hài tử phải làm sao, đánh chết ta cũng không rời khỏi Tạ phủ! ”
Lão thái thái oán hận nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm di nương của Cảnh Ngọc khi đã lớn tuổi như vậy sao?”
“Không, ta không làm di nương.
” Hạ thị quỳ rạp dưới đất: “Lão thái thái, chỉ cần có thể ở lại Tạ gia, dù trừng phạt thế nào ta cũng chấp nhận!”
Lão thái thái hận không thể đánh chết Hạ thị.
Đi cũng không chịu, làm di nương cũng không muốn, cũng không thể đưa tới quan phủ, vậy phải xử lý thế nào đây!
Tạ Phinh tức giận nói: “Nếu ngươi muốn ở lại Tạ gia thì an phận một chút đi, đừng gây phiền toái cho bọn ta, nếu để người khác biết được ngươi là thân mẫu của bọn ta thì sau này ta, An ca nhi và Duy ca nhi phải sống thế nào!”
Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta có thể thuyết phục phụ thân cho ngươi ở lại Tạ gia, nhưng nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội này thôi.
”