Đích Mưu Dịch


Thân thể Nhậm Dao Kỳ vẫn còn chưa khỏe hẳn, bị chị gái đột ngột kéo mạnh một cái, không cẩn thận liền ngã nhào xuống đất.

Nàng vừa ngẩng mặt lên, năm dấu tay đỏ thẫm trên má trái cũng hiện rõ trước mắt Lý thị.

Lý thị thốt lên một tiếng, muốn chống người ngồi dậy nhưng không đủ khí lực lại ngã xuống.

“Mẫu thân!” – Nhậm Dao Kỳ hất tay Nhậm Dao Hoa ra, định tiến lên đỡ Lý thị.

Nhậm Dao Hoa cũng không để ý đến Nhậm Dao Kỳ, đẩy Nhậm Dao Kỳ qua một bên, bước tới đỡ Lý thị, thấy Lý thị muốn ngồi dậy bèn đỡ bà dựa vào đầu giường, rồi đặt một chiếc gối mềm ở sau lưng bà – “Nương, ngài vừa uống thuốc xong, ngồi dậy làm gì?”

Lý thị lại kéo Nhậm Dao Kỳ lại gần, nâng khuôn mặt nàng lên nhìn một cách cẩn thận, lại nhìn Nhậm Dao Hoa trách cứ – “Hoa Nhi, sao con có thể đánh muội muội của mình như vậy!”

Nhậm Dao Hoa liếc nhìn dấu năm ngón tay in trên mặt Nhậm Dao Kỳ, lạnh lùng nói – “Nếu như không nhờ Chu ma ma ngăn cản, con nhất định phải cho nó thêm mấy bạt tai nữa.”

Bên má trái Nhậm Dao Kỳ đã hơi sưng lên, Lý thị nhìn mà đau lòng, lời nói của Nhậm Dao Hoa khiến cho bà hơi tức giận, cau mày nói – “Hoa nhi! Con mau lại đây xin lỗi em gái đi!”

Nhậm Dao Hoa nghe vậy thì khẽ hếch cằm lên, khinh miệt nói – “Bắt con xin lỗi nó? Kiếp sau đi!”

“Hoa Nhi!” Lý thị không biết làm sao khẽ quát một tiếng.

Bà quay đầu nhìn về phía Nhậm Dao Kỳ đang quỳ ở trước giường, khó xử nói, “Kỳ nhi, tỷ tỷ con không phải cố ý, con…”


Nhưng khi vừa nhìn thấy gò má sưng đỏ đến phát sợ của Nhậm Dao Kỳ, Lý thị không nói nổi nữa, chỉ có thể quay sang bàn bạc với đại nữ nhi – “Hoa Nhi, coi như là nể mặt nương, con không thể nhường một bước sao?”

Nhậm Dao Hoa nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt của Lý thị, khẽ cắn môi.

Nàng ấy không muốn làm mẹ mình đau lòng, nhưng nếu như bảo nàng ấy buông bỏ lòng tự tôn, xin lỗi Nhậm Dao Kỳ thì nàng ấy lại làm không được.

“Được rồi mẫu thân, không cần đâu.” Nhậm Dao Hoa khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nói với Lý thị.

Lý thị sững sờ, Nhậm Dao Hoa cũng cau mày nhìn lại, giống như không tin được những lời này lại thốt ra từ miệng em gái mình.

Nhậm Dao Kỳ chống vào mép giường của Lý thị đứng dậy.

Nàng nhớ lại kiếp trước sau khi khỏi bệnh, lúc gặp lại Nhậm Dao Hoa cũng bị tỷ ấy tát hai cái như vậy.

Sau đó hai người ầm ĩ đến trước mặt Lý thị, lúc đó Lý thị cũng bảo Nhậm Dao Hoa xin lỗi nàng.

Nhưng nàng lại cảm thấy mẫu thân đang thiên vị Nhậm Dao Hoa, nếu không thì lẽ ra cũng nên để nàng tát lại hai bạt tai, mà không phải chỉ có một câu xin lỗi hời hợt như vậy.

Khi còn bé luôn có người nói bên tai nàng, nói là bởi vì sự ra đời của nàng mới khiến cho mẫu thân ở Nhậm gia không được bà nội thích.

Vì vậy không chỉ có bà nội không thích nàng mà đến Lý thị cũng ghét nàng, nếu không phải vậy thì mẫu thân nàng cũng sẽ không đến mức lần nào cũng thiên vị tỷ tỷ, để mặc cho nàng chịu ấm ức.

Chuyện như vậy xảy ra thường xuyên đến mức khiến cho nàng cũng dần tin vào những điều đó, vì thế giữa nàng và Lý thị luôn có một khoảng cách nào đó.

Nhậm Dao Hoa gọi Lý thị là nương, nhưng Nhậm Dao Kỳ lại chỉ luôn gọi bà là mẫu thân, gọi giống như Cửu muội và Lục đệ thứ xuất vậy

Nhậm Dao Hoa ngẩng đầu, thấy Lý thị đang thận trọng nhìn mình.

Thấy nàng nhìn sang Lý thị vội nói, "Kỳ Nhi là ngoan nhất, còn hiểu chuyện hơn cả tỷ tỷ con.”Giọng điệu như đang dỗ dành con nít.

Chu ma ma đứng ở bên cạnh cũng kịp thời mở miệng cười nói, “Nô tỳ đã nói rồi mà, vừa rồi gặp lại Ngũ tiểu thư đã cảm thấy hơi khác, hóa ra là Ngũ tiểu thư đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn, sau này phu nhân có thể yên tâm được rồi.”

Lý thị gật đầu, nhạt nhẽo nói, “Đúng vậy.” Nghĩ đến dấu ngón tay trên mặt Nhậm Dao Kỳ, bà vội bảo Chu ma ma, “Mau đi lấy khăn nóng đắp lên mặt Kỳ nhi đi, còn phải bôi thuốc nữa, nếu không buổi tối nhất định sẽ rất đau.”

Chu ma ma hết nhìn Nhậm Dao Hoa lại nhìn sang Nhậm Dao Kỳ, có vẻ như không yên tâm để cho hai tỷ muội ở cùng một chỗ.


Nhưng Lý thị lại một mực thúc giục, Chu ma ma không còn cách nào khác chỉ có thể vội vã đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba mẹ con, bầu không khí yên tĩnh trở lại, cuối cùng Lý thị kéo Nhậm Dao Kỳ ngồi xuống mép giường, phá vỡ sự yên tĩnh, “Kỳ Nhi, một năm qua con ở trong phủ thế nào? Có phải chịu ấm ức gì không?”

Nhậm Dao Kỳ lắc đầu, “Con sống tốt lắm, không phải chịu ấm ức gì hết.”

“Ừm, con có phụ thân con ở bên cạnh che chở, nàng ta, nàng ta cũng không dám bắt nạt con.”Lý thị nhìn con gái ấp úng nói.

“Hừ!” Nhậm Dao Hoa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

Nhậm Dao Kỳ cụp mắt nói, “Mẫu thân mới uống thuốc xong phải không? Hôm nay mẫu thân cứ nghỉ ngơi trước đi, ngay mai con lại đến.” Nàng vừa nói xong liền tiến lên đỡ Lý thị nằm xuống.

Lý thị cũng không từ chối ý tốt của nàng, nhưng sau khi nằm xuống lại kéo tay Nhậm Dao Kỳ không buông, “Kỳ Nhi, để Chu ma ma bôi thuốc cho con nhé?”

Nhậm Dao Kỳ nhẹ gật đầu, a tĩnh ngồi bên mép giường Lý thị.

Nhậm Dao Hoa đứng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng dò xét nhìnNhậm Dao Kỳ.

Lý thị nắm lấy tay Nhậm Dao Kỳ, nhìn nàng cười – “Kỳ Nhi, con thật sự trưởng thành rồi.”

Lúc này, Chu ma ma vừa đi ra ngoài đã quay lại.

“Chẳng phải bảo bà mang nước nóng tới hay sao?” Lý thị hỏi.

Chu ma ma vội vàng đi tới nói, “Phu nhân, nô tì đã dặn dò bên dưới rồi.

Phương di nương vừa đến, nói là đưa Lục thiếu gia và Cửu tiểu thư tới thỉnh an người.”


Lý thị cau mày, mệt mỏi nói, “Ta mệt rồi, bà bảo bọn họ về hết đi.”

Nhậm Dao Hoa lại hừ lạnh một tiếng, “Ngài quay về đã lâu như vậy cũng không thấy nàng ta tới, lúc này tới làm cái gì? Nương cứ nằm đi, để con ra gặp nàng ta!” Nói xong liền xoay người rời đi.

“Hoa Nhi!” Lý thị kêu một tiếng nhưng Nhậm Dao Hoa đã vén rèm đi ra gian phía tây, Lý thị cũng chỉ có thể tùy nàng.

Chu ma ma nói với Lý thị, “Nô tỳ cũng đi xem xem!”

Lý thị gật đầu, Chu ma ma liền vội vã đuổi theo Nhậm Dao Hoa.

Nhậm Dao Kỳ ngồi cùng Lý thị một lát, suy nghĩ một chút rồi nói, “Mẫu thân, con ra ngoài tìm người giúp bôi thuốc, mẫu thân cứ nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Lý thị nghĩ đến Chu ma ma sợ là nhất thời không về ngày được, vội vàng gật đầu: “Vậy con mau đi đi.”

Nhậm Dao Kỳ giúp Lý thị dém chăn rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi gian thứ phía Tây, Nhậm Dao Kỳ liền nghe thấy tiếng nói ở gian thứ phía đông.

Nàng đi lại gần mới nghe rõ được một giọng trẻ con vừa khóc vừa chửi, “Lập quy củ cái gì chứ? Tổ mẫu còn chưa nói phải lập quy củ! Ngươi là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà mắng di nương ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận