Được rồi được rồi.Tịch Đồng bất đắc dĩ nhận lấy, "Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé. Váy và đồ lót cũng nhuộm thành như vậy rồi, giữ lại làm gì? Dùng làm giẻ lau à?"Mạnh Dịch: "..."Không phải là cô không cho anh ném sao?Anh xụ mặt xuống: "Ăn xong rồi? Rửa bát đi."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng biết nghe lời đi đến cạnh bồn rửa, sau đó quay người lấy một ấm nước có tay cầm dài trong tủ ra.Mạnh Dịch: "Làm gì?"Tịch Đồng sờ đầu một cái: "Thỏa thuận nói là tôi sẽ giúp anh trồng hoa và nuôi chó, nhưng hôm nay tôi lại không làm gì cả."Mạnh Dịch cảm thấy xế chiều hôm nay cô làm khá tốt, nhưng anh chưa thỏa mãn.Nhưng anh vẫn để cô ra ban công và tưới nước cho từng cây xanh tươi.Giọng cô từ xa vọng lại: "Mạnh Dịch, anh có đinh sắt không?""Cần đinh làm gì?"Cô thò đầu ra khỏi cầu thang, dùng ánh mắt dương dương đắc ý 'Tổng tài cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó' nhìn anh."Thả vào nước trong giỏ xanh trong phòng, giỏ xanh như sắt, lá sẽ không ố vàng."Mạnh Dịch bảo cô đợi, anh đi vào phòng vệ sinh, hạ giọng gọi điện thoại cho quản gia: "Ở nhà có cái đinh sắt nào không? Tôi định nuôi trầu bà vàng, thả một cây vào nước."Quản gia: "..."Cúp điện thoại, anh nhìn thời gian cũng sắp mười hai giờ, giờ này mà nói chuyện này với người ta, anh nhất định chính là một thằng ngốc.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh tìm cho cô một cái đinh, thấy cô tưới xong hoa lại không ở yên, muốn cho chó ăn."Ca Cao ăn tối chưa?" Bình thường buổi sáng ăn một bữa, buổi chiều một bữa, nhưng chiều nay lại chưa cho nó ăn."Chưa." Mạnh Dịch buột miệng nói.Tịch Đồng nhiệt tình múc một chậu thức ăn cho chó đi vào phòng chó. Chú chó lông vàng đang ngủ, rất không hiểu tại sao cô lại đến chỗ mình vào lúc này, lười biếng dùng mũi huých nhẹ cô."Không ăn cơm sao được chứ? Cũng không đói bụng sao... Ăn đi ăn đi."Chú chó lông vàng liếc nhìn bát thức ăn một cái, lại nhìn ba mình một cái.Tịch Đồng hỏi Mạnh Dịch: "Tại sao nó không ăn? Chó lông vàng có dạ dày thủy tinh, không thể để dạ dày bị bệnh được."Mạnh Dịch nói: "Nó sẽ ăn."Chú chó lông vàng nhe răng ăng ẳng một tiếng, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu nhai thức ăn cho chó.Tịch Đồng nhìn xem còn lại bao nhiêu hạt rồi nói: "Đứa bé ngoan không thể lãng phí thức ăn. Nào, liếm và rửa bát đi."Chú chó lông vàng u oán nhìn cô, tượng trưng liếm liếm cái bát.Tịch Đồng hài lòng cầm bát đi vào phòng bếp, rửa chung với bát đĩa.Mạnh Dịch xoa đầu chú chó với vẻ xin lỗi: "Ngày mai chỉ cho mày ăn một bữa."Chú chó không vui vẻ chút nào, chỉ có thể đi tới đi lui trong phòng.Mạnh Dịch không muốn nói cho cô biết cô tưới hoa lần thứ hai, cũng cho chó ăn lần thứ hai.Nếu cô biết anh đã làm tất cả những chuyện này, anh căn bản cũng không còn chút tôn nghiêm nào.Tịch Đồng rửa bát xong rồi lên lầu về phòng mình. Trước kia Mạnh Dịch “làm” cô trong biệt thự, nhưng không để cô sống ở đây, đây là lần đầu tiên cô chiếm dụng không gian ở đây. Căn phòng này thông với phòng ngủ chính của anh, trên tường gỗ có một cánh cửa thông nối ẩn, bên trong cửa là một phòng tắm lớn, từ cửa sổ phòng tắm có thể nhìn thấy ánh đèn thành phố phía xa.Thiết kế này quá nham hiểm, anh có khóa vân tay, anh có thể vào phòng cô qua cánh cửa này, hoặc kéo cô vào tắm, đặc biệt tắm rửa thật kỹ cho cô.Tịch Đồng cảm thấy mình nhất định phải chống đỡ qua ba tháng này.Người đàn ông này rất nguy hiểm, anh biết tất cả nhược điểm của cô, hơn nữa vui vẻ đứng trên cao cướp đoạt tất cả.Vậy anh có nhược điểm không?Đã từng có sao?Cô nhớ tới đến những vết sẹo cũ trên lưng anh, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn ME, được ba mẹ yêu thương, vệ sĩ cũng không ít, tại sao lại bị thương?Có thể là trước kia bị người khác bắt cóc.Nhưng cô đã tìm kiếm tất cả tin tức về anh nhưng không có. Bắt đầu từ mười hai tuổi anh đã thường xuyên xuất hiện trước công chúng, trở thành người cầm lái đứng trước làn sóng của thời đại.Cô tắt đèn, nằm trên giường lớn thở dài rồi than thở biến mất ở trong bóng tối."Mạnh Dịch à..."…Mạnh Dịch đã gửi tin nhắn cho Diệp Bích, nói Tịch Đồng đã quyết định chuyển đến nhà anh ở.Mối quan hệ giả tạo giữa bạn trai và bạn gái vẫn tiếp tục như vậy, cũng may mấy ngày sau đó Mạnh Dịch đều không chạm vào cô, anh bận rộn công việc nên đi sớm về muộn, Tịch Đồng khéo léo gợi ý lúc làm bữa tối cho anh:"Thật ra thì anh không cần phải quay về. Dù sao trong văn phòng cũng có một cái giường, còn có thể ngủ nhiều thêm một tiếng."Mạnh Dịch trải khăn ăn lên đùi: "Tôi là nhà tư bản, lấy bóc lột người lao động làm thú vui. Tại sao không trở về nhà làm cho em vui vẻ?"Tịch Đồng nghĩ, sao anh có thể vô lý mà vẫn có thể tỏ ra như đúng rồi vậy.Anh uống rượu, ăn thịt, nhìn cô, cảm thấy rất sảng khoái, nếu lại “làm” lần nữa, cả đời anh sẽ thăng hoa.Rửa mặt xong trở về phòng khách, cô ngồi gõ văn bản trước máy tính, cảm thấy có người từ phía sau đến gần, lông tơ cũng dựng đứng cả lên. Cô đặt hai tay lên vai anh ra hiệu từ chối: "Ngày mai tôi có cuộc họp không thể đến muộn."Tay Mạnh Dịch trở nên không đứng đắn, luồn vào trong vạt áo của cô. Ở nhà còn mặc kín như vậy, chờ anh đến xé à?Cô vẫn còn rất kháng cự, bị anh đẩy ngã xuống ghế sô pha, giở thủ đoạn vừa sờ vừa xoa, xoa đến khi cô thở hồng hộc hai chân cứng đờ, hừ một tiếng mũi mềm mại như kẹo bông."Hôm nay không được." Cô tránh môi anh, nắm lấy cổ tay anh, thấy anh không có ý định dừng lại, "Mạnh Dịch, Mạnh Dịch... Anh không thể như vậy."Anh nhướng hàng mi dày lên, trong ánh mắt cô có sự tức giận, anh không thích, ngón tay móc vào chiếc quần lót bằng vải cotton kéo xuống.Tịch Đồng run một cái, anh tưởng cô cuối cùng cũng có phản ứng, dò tay vào trong, không ướt, cô lại run lẩy, anh mới phát hiện cô khóc.Mạnh Dịch có chút hoảng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Được, hôm nay bỏ qua cho em."Bỏ qua.Cô đối với anh mà nói, chính là một người muốn ngủ là có thể ngủ, ngủ không được kết quả sẽ là anh đại phát từ bi bỏ qua cho cô.Tịch Đồng hất tay anh ra, từ trên sô pha ngồi dậy, càng nghĩ càng đau lòng. Sao cô có thể từ một người độc lập trở thành một trong những người bạn giường không thấy được ánh sáng của anh chứ?Tại sao cô lại làm nhục đất nước ký thỏa thuận với anh?Cô đã làm sai gì sao?Cô chỉ vô tình bị bỏ thuốc, dưới tình thế cấp bách tìm một người nhờ giúp đỡ mà thôi.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mạnh Dịch nhìn cô khóc, dần dần nắm chặt nắm tay. Trong mắt cô có sự tức giận, nghi ngờ, bất bình và còn có tự trách.Anh không hiểu Tịch Đồng đang tự trách cái gì, nhưng Tịch Đồng rất rõ ràng— Cô hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho anh, hai năm dài dằng dặc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong hai năm này mình lại có thể gặp được người mình thích, ký phần hợp đồng không bình thường với anh, ngủ với anh ba tháng.Đi thận là vì anh kỹ thuật giỏi, nhưng đi tâm là cô không đúng.Làm sao cô có thể đi tâm vì một người như vậy.Rất nhiều đêm, cô bị anh cường thế đè lên giường, bị động thừa nhận những yêu cầu vô tận của anh, nhắm mắt lại thầm nhủ: Tịch Đồng, mày chưa từng nhìn thấy qua cảnh đời.Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người duy nhất cho đến hiện tại, cho nên cầm lòng không đậu cho nhiều hơn so với tưởng tượng, cô cho là vì ngủ nên mới như vậy.Nhưng thật giống như cũng không phải như vậy.Tịch Đồng lau lau khóe mắt, cứng rắn nói: "Mời anh tôn trọng công việc của tôi."Mạnh Dịch đứng dậy. Cơn gió tháng tư khiến cổ họng anh khô khốc, anh rót hai ly nước lạnh rồi rút một điếu thuốc."Mở họp gì?" Anh định cứu vãn bầu không khí, châm điếu thuốc rồi đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu."Tròn một năm tư bản Đông Nhạc hợp tác với Nhật Nguyệt. Họ đã tài trợ cho chúng tôi không ít hoạt động, tuần trước Hách tổng liên lạc với giám đốc muốn làm một chuyên mục đặc biệt." Cô miễn cưỡng bình tĩnh lại, xem lại tài liệu một lần nữa.Mạnh Dịch nhớ đến, thật có chuyện như vậy.Hách Động Minh thích làm tuyên truyền, có mối quan hệ thân thiết với giới truyền thông, bản thân ông ta cũng là mục tiêu được giới truyền thông săn đón— Sinh ra trong một gia đình nông dân, kiếm được hũ vàng đầu tiên nhờ buôn bán, ở rể nhà họ Văn, trở nên nổi tiếng trong giới tài chính sau khi từ phía bắc chuyển đến Ngân Thành. Hiện đang ở giai đoạn uống trà nuôi chim, cống hiến cho xã hội. Ông ta nhiệt tình làm từ thiện và đã quản lý một số quỹ hội.Hình ảnh của ông ta trong lòng công chúng là một người đàn ông giàu có, hơi trần tục nhưng có tầm nhìn nhạy bén và có chí cầu tiến.Mạnh Dịch cũng công khai đánh giá ông ta một cách tích cực, anh đã từng nói đùa trong một cuộc phỏng vấn với đài truyền hình: "Dựa theo thể trạng và tinh thần của Hách tổng, ông ấy có thể dùng 51% vốn cổ phần của Công ty Đầu tư Đông Nhạc ủng hổ 12 Thế vận hội Olympic, cũng bổ nhiệm đội tuyển bóng đá quốc gia tiến vào World Cup lần nữa."Một đại lão như vậy, nhiệm vụ phỏng vấn vốn được giao cho Tống Đinh, nhưng Tống Đinh nhớ tới lần trước học trò cưng không thể phỏng vấn Mạnh tổng nên liền chuyển cơ hội hiếm có này cho Tịch Đồng, muốn cô đi, một tay kiểm định chất lượng tất cả các bản thảo.Cuộc phỏng vấn độc quyền với Hách Động Minh được lên lịch vào thứ hai tuần sau, Tống Đinh muốn xem bản phác thảo của cô tại cuộc họp thường kỳ của tòa soạn vào thứ sáu ngày mai. Tịch Đồng đã nỗ lực rất nhiều, nhưng ông cảm thấy không đủ hoàn mỹ, mới vừa rồi cô lại sửa lại một chút.Mạnh Dịch cầm điếu thuốc đi đến trước máy tính nhìn cô xóa xóa, Tịch Đồng cảm giác sau lưng mình có một con sói đang thèm thuồng chảy nước miếng, không an toàn chút nào, cô liền ôm máy tính vội vàng đi lên lầu."Năm nay Hách Động Minh năm mươi sáu tuổi, con gái ông ta Văn Trừng hai mươi sáu tuổi, vì ông nội của cô ấy đã thuyên chuyển tới Ngân Thành để học cơ sở, mười ba tuổi cả nhà đều ở phía bắc, sao có thể kết luận rằng Hách Động Minh tới Ngân Thành điều hành công việc kinh doanh được mười lăm năm từ khi còn trẻ?"Hai mươi sáu giảm mười ba.Tịch Đồng sửng sốt một chút, sau đó đứng ở cầu thang mở máy tính lên, tại sao lại viết mười lăm?Toán học của cô đã đến mức thảm không nỡ nhìn như vậy rồi sao... Nhất định là gần đây tâm trạng của cô không yên.Tịch Đồng chột dạ: "Tôi bỏ bốn lên năm."Mạnh Dịch nói: "Làm một phóng viên, nếu bỏ qua hai yếu tố cơ bản là xác thực và chính xác, thì không thể lấy việc bỏ bốn lên năm làm cái cớ."Tịch Đồng không còn mặt mũi nào, không muốn nói chuyện với anh, rủ mí mắt bước mấy bậc thang, lại dùng giọng nói rất bình thản nói: "Anh có vẻ thân thiết với Văn Trừng nhỉ."Mạnh Dịch bắt chước giọng điệu có vẻ bình tĩnh của cô: "Không tính là thân thiết."Không tính là thân thiết.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tiểu nhân trong lòng Tịch Đồng ghim anh thật nhiều, lại nghe anh nói: "Ngày mai tan làm, tôi đi mua quần áo với em, bù lại chiếc váy nhuộm màu lần trước em dùng làm giẻ lau."Mạnh Dịch ung dung không vội vã nói xong, tự cảm thấy bản thân đã có tiến bộ.Tịch Đồng đột nhiên suy sụp: "Bây giờ anh mới nhớ đúng không? Tôi không muốn anh bồi thường! Cũng không cần anh bồi thường! Anh đi cùng ai thì đi đi, đừng đến tìm tôi, cảm ơn anh!"Sau đó vừa khóc vừa chạy về phòng, đóng cửa lại.Mạnh Dịch đứng trong phòng khách, đối mặt với chú chó lông vàng nghe thấy tiếng động chạy ra ngoài.Anh muốn sờ bụng chó, chó không cho anh sờ, nó nhìn anh với ánh mắt khinh thường.