Tịch Đồng nhắm hai mắt nói tiếp: "Anh đừng quá tham lam, tôi sẽ không thích anh, anh, anh không tốt chút nào, tôi sẽ không thích loại người như anh..."Tay Mạnh Dịch run rẩy, lời này mẹ nó làm anh đau, đau đến thấu xương.Anh không chịu nổi, ở khoảng cách gần như vậy, anh lại có cảm giác không bắt được cô. Cô làm bằng gì vậy? Hydro sao? Liệu có bay lên trời ngay khi anh buông tay không?Anh sợ hãi ôm cô thật chặt, nhưng câu nói kia tại sao không nói ra được. Anh định giải thích với cô cái gì chứ? Lý do là anh ngủ với cô ba tháng đã không thể rời bỏ cô sao?Cô sẽ tin sao?Nên làm anh cũng đã làm, vậy tại sao cô lại không tin chứ, anh chỉ muốn đợi cô thích anh thôi. Cô nói với anh như vậy, sao cô lại nói như vậy với anh.Mạnh Dịch đau đớn không chỗ phát tiết, từng bước từng bước xâm chiếm lý trí.Tịch Đồng lặp lại, giọng điệu xám xịt như tro tàn: "Nếu không thích tôi thì đừng hôn tôi. Nếu muốn thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian." Lòng Mạnh Dịch thật sự ngã nhào đáy cốc, rơi xuống mười tám tầng địa ngục, rơi vào dầu sôi ngã lên mũi đao, chết không toàn thây.Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đúng là đang lãng phí thời gian."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh lại đẩy váy cô đến thắt lưng, kéo quần lót của cô xuống đầu gối, sốt ruột ấn cặp mông săn chắc của cô xuống. Cô từ bỏ vùng vẫy, không nói tiếng nào, mặc cho vũ khí sắc bén bổ mình ra từng chút một, đẩy vào một cách khó khăn.Tư thế này có thể đi vào rất sâu, cô chưa đủ ướt, cô cắn mu bàn tay nghẹn ngào. Mạnh Dịch kéo tay cô ra, dùng sức ấn cô vào người anh: "Nói chuyện!"Cô nhịn không được, ngẩng cổ lên, cố gắng tìm một tư thế thoải mái: "Đau..."Đau?Cô có biết anh cũng đau không?Cô có biết anh đau đến thế nào không?Mạnh Dịch cảm thấy đau thì cô cũng phải đau chung với anh, tốt nhất anh xuống địa ngục cũng có cô theo cùng.Anh dùng hai tay ôm lấy eo cô, di chuyển không chút lưu tình. Cơ thể cô đã quen thuộc với anh, nhanh chóng tiết ra chất lỏng bảo vệ mình, anh nhận ra, đánh bốp bốp vào mông nhỏ của cô, âm thanh thanh thúy vang dội: "Không thích tôi còn ra nhiều nước như vậy?"Tịch Đồng tức sùi bọt mép, không thèm để ý đến đau đớn, giương nanh múa vuốt cào cấu anh, hận không thể đâm một dao lên gương mặt xinh đẹp đó của anh: "Anh đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi! Mạnh Dịch anh là đồ rác rưởi! Ỷ mạnh hiếp yếu! Đồ cặn bã! Cầm thú!"Mạnh Dịch dùng hai tay đẩy hai múi phấn đào ra, chất lỏng đầy đặn tràn từ giữa, làm ướt phần trên của anh, chảy tới tấm da điều khiển. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, một hớp ngậm chiếc cổ mềm mại, có hương vị ngọt ngào của cô.Không cho anh hôn, không cho anh đánh, vậy anh cũng không thể cắn, không thể làm sao?Mạnh Dịch cắn cổ họng cô, trong mắt lộ ra tia khát máu, anh đâm vào phía dưới của cô, vừa hung dữ vừa gấp gáp, như thể nếu cô dám cử động, anh sẽ cắn đứt động mạch màu xanh lam, khiến cô mất mạng ngay tại chỗ.Ngay cả thở Tịch Đồng cũng không dám, cô rất sợ anh kích động giết người.Trong miệng cô bay ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng sau cao hơn tiếng trước. Đúng lúc này, một chùm đèn xe xuyên qua khe hở chiếu vào. Cả người cô run lên, cắn chặt lưỡi, đường hành lang đột nhiên co rút chặt lại. Mạnh Dịch nhất thời mất kiểm soát, linh hồn của anh đều bị cô hút ra ngoài, tất cả đều bị nhốt bên trong.Hai người cùng thở hổn hển. Cô tưởng là hôm nay kết thúc sớm, có thể trốn thoát, vặn vẹo người muốn xuống. Mạnh Dịch khàn giọng gầm nhẹ: "Động cái gì!"Tịch Đồng nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt anh, cô biết rồi, khó khăn lắm mới ngăn được khóe miệng: "Không phải anh xong rồi sao, còn tới nữa à?"Thế thì còn gì nữa?Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cho dù Mạnh Dịch không thể làm được nữa, cũng bị cô khiêu khích đến nổi cơn tam bành, nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm?"Anh tháo đồng hồ bạc ra và đặt mặt số lên xương quai xanh của cô. Tịch Đồng có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim giây.Sau đó, anh lấy điện thoại di động từ trong áo khoác âu phục kế bên ghế lái ra, gọi đến nhà hàng: "Đẩy thời gian lùi lại nửa tiếng..."Vừa nói, anh vừa vô tình hay cố ý huých nhẹ cô, bên trong quá ấm áp quá trơn bóng, giống như có hàng ngàn cái miệng nhỏ ngậm anh, chăm sóc anh, thoải mái đến mức giọng anh căng thẳng: "Đúng, tám giờ... Ừ... Khoảng một tiếng rưỡi nữa chúng tôi sẽ đến."Bây giờ mới sáu giờ rưỡi thôi!Tịch Đồng bị dọa co rúm người lại. Mạnh Dịch ném điện thoại xuống ghế, trừng mắt nói: "Đừng kẹp!"Cô ghét giọng điệu này muốn chết, cảm thấy tủi thân, "Anh hung dữ cái gì chứ! Là chính anh tiến vào!"Vật kia thị uy nhảy một cái trong cơ thể cô, trong lòng cô mắng anh một ngàn lần, cố ý siết chặt anh, kẹp chặt anh. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ không thể chịu nổi phát ra từ cổ họng anh, cô xoắn càng hăng say, còn lắc eo trái phải, giọng thở hổn hển: "Anh, anh không thoải mái thì đi ra ngoài..."Mạnh Dịch không phải là không thoải mái, anh là thoải mái sắp chết. Hiển nhiên Tịch Đồng phán đoán sai một điểm này.Cô cọ xát cũng cảm giác được anh lại cứng, chờ cô ý thức được có thể mình đã đi sai hướng thì đã quá muộn.Hôm nay Mạnh Dịch ắt phải làm cô nửa chết nửa sống ở trên xe, không còn chỗ để thương lượng, anh dùng hai tay nâng đùi trong của cô lên, dang rộng cô ra để có thể thẳng tắp thâm nhập cô đến cùng.Sau hàng chục hiệp không có kỹ xảo nào ngoài sức mạnh tàn bạo, vòng eo của cô đã mềm nhũn ra, bắp chân run rẩy, cô cọ mình vào chiếc ghế mát mẻ, đôi chân không có chỗ tựa đã bị anh giữ trong tay. Dòng điện cực nhỏ từ đầu ngón tay của anh xuyên qua lòng bàn chân nhạy cảm của cô, cô kêu lên 'a' thành tiếng, liều mạng lắc đầu:"Mạnh Dịch, anh đừng làm vậy... Ưm... Anh đừng, đừng gãi, buông ra!"Anh đột nhiên đâm vào tận cùng, tay trái vừa buông chân cô đi tới cái bụng phẳng lì của cô, ấn xuống một cái, dùng tay phải siết chặt xương sống, nhấn mạnh vào phía trước một cái.Cô giống như một con búp bê bị thương hoàn toàn, cứng đờ như vậy hai giây, rồi sau đó những sợi dây trong đầu cô gảy lìa, khoái cảm to lớn từ bốn phương tám hướng trào dâng như thủy triều, hoa huyệt xoay tròn như vòng quay của kim đồng hồ nuốt anh đến run lẩy bẩy, nuốt đến đáy giếng, thiếu chút nữa đã gõ cửa nỗi sợ hãi bị nhốt sâu nhất.Cô ngẩng cao đầu, một lúc lâu mới từ trên mây rơi xuống, tay nhỏ bé nắm lấy lòng bàn tay đang ấn có tiết tấu trên rốn của mình, khóc lóc: "Không cần, tôi sai rồi, tôi sai rồi... Chướng quá, tôi khó chịu, Mạnh Dịch..."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mạnh Dịch nhìn thấy đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi nhíu lại, hai má đỏ bừng. Rõ ràng là cô bị anh làm cho sướng quá nên mới dục tiên dục tử như vậy, khó chịu ở đâu ra?Anh càng ra sức để cho cô thoải mái, càng nặng càng tốt, càng sâu càng tốt, tốt nhất là lưu lại hình dáng của anh ở bên trong. Anh nhìn những giọt mồ hôi chảy từ cái bụng trắng nõn đang rung chuyển vì va chạm của cô, anh đột nhiên ấn cô lên tay lái, đầu lưỡi trượt lên trượt xuống giữa hai vú, liếm đi giọt mồ hôi kia rồi lại trao cho cô một nụ hôn dịu dàng.Tịch Đồng chấn động một cái, hàm hồ không rõ kêu lên: "Anh không được phép hôn...."Anh vào quá sâu, quá trướng, cô không chứa nổi. Anh vẫn đẩy vào trong, như muốn chen vào bằng tất cả sức lực của anh, khắp nơi cắm đầy cờ của anh mới chịu.Mạnh Dịch hôn lên chỗ mềm mại trước ngực cô, tháo chiếc nhẫn ra, cào qua 'quả mâm xôi' đỏ bừng. Cô bị cảm giác lành lạnh từ xúc giác đánh tỉnh mấy phần, khóc thút thít xin anh: "Tôi không được nữa, Mạnh Dịch, anh... Ưm..."Một tiếng hừ nhẹ khe khẽ phát ra từ mũi cô, anh liên tục nghiền mài điểm G, khiến cơ thể cô sau khi đạt cực khoái như được ngâm trong nước biển ấm áp, khoái cảm kéo dài mềm nhũn, giống như một sợi tơ trong suốt buộc vào cơ thể, nâng cả cơ thể cô lên không trung.Mạnh Dịch biết cô lại đến, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay đặt trên vai cô, mới có hơn hai mươi phút thôi.Chiếc nhẫn nữ khá nhỏ nên để lại vết hằn khi anh đeo vào, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, đeo vào ngón giữa của cô. Loại hành vi này trong mắt Tịch Đồng giống như kiêu ngạo đánh dấu lãnh thổ, với tư cách là bạn giường còn quản đông quản tây, quản cô tìm đàn ông.Cô nắm chặt đầu ngón tay, bị anh cứng rắn đẩy ra: "Không cho phép tháo."Cô muốn phản kháng, anh không cho cô cơ hội, xoay cô qua chỗ khác, dựa lưng vào anh, trắng trợn chinh phạt. Tịch Đồng chống tay lái, bị anh đẩy đẩy về phía trước, sau đó bị anh bóp eo kéo trở về, đồng hồ đeo tay rơi xuống gầm ghế ngồi.Tư thế vào từ phía sau vốn vào rất sâu, Mạnh Dịch thế này là muốn xuyên thủng cô. Hai tay cô vô lực nắm lấy vô lăng ấn vào còi, còi xe kêu một tiếng bíp, làm cho cô sợ hết hồn, nhưng anh vẫn cắn cô, thổi hơi vào dái tai cô: "Em muốn thu hút mọi người tới đây à?""... Mạnh Dịch, anh, anh đừng đâm vào đó... A.. Quá sâu..."Váy tuột xuống mông cô, eo thon của cô bày ở trước mắt, vết đỏ chói mắt, độ cong mê người. Bàn tay của anh xoa xoa hai chỗ đầy đặn trước mặt, tay còn lại thì kẹp ở thắt lưng để cố định, hạ thân rút ra đâm vào thật nhanh, đâm đến mức chỗ giao hợp tràn lan thành bọt trắng giàn giụa, mật dịch trong suốt bọc hoa môi đỏ tươi. Anh vừa liếc mắt nhìn đã phát điên, đâm thẳng đuổi theo thế giới cực lạc, cắm cô thét chói tai liên tục, cả người cô như không có xương, mặc anh dùng mọi cách thương yêu."... Không để cho tôi hôn?"Anh ồm ồm thở dốc, hôn lên phần da trên gáy cô, xương bướm của cô, xoay khuôn mặt ướt nhẹp của cô lại, ngậm môi của cô, hận không thể nuốt sống cô.Miệng lưỡi quấn quít, Tịch Đồng hoàn toàn không có sức lực, bị anh ăn đến hướng lên trời, a a hừ nhẹ.Cuối cùng anh cũng tỏ ra tử tế, để cô dựa vào vòng tay anh. Dương vật to lớn không ngừng đút vào cái miệng nhỏ nhắn mệt mỏi của cô, đút đến tận cùng. Chất lỏng bên trong bị anh ác ý chặn lại, cô ê ẩm sưng tấy khó chịu, yếu ớt gặm cánh tay anh, hai mắt đen như quả nho nhìn anh, im lặng cầu xin.Mạnh Dịch nhìn cô mệt lả, động tác chậm lại, cởi giày dùng chân móc đồng hồ đeo tay, nói: "Còn mười phút nữa."---Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã ủng hộ!