Tịch Đồng bị âm thanh thông báo của tin nhắn đánh thức.Cánh tay của cô cực kỳ bủn rủn, giống như không có xương, phải dùng hai tay mới có thể chạm tới chiếc điện thoại ở đầu giường. Cô chật vật mở mắt ra, chính là thầy của cô Tống Đinh, giám đốc bộ phận tài chính của《 Nhật Nguyệt》:[Cơ hội này rất hiếm có, nhớ chú ý đến hình tượng chuyên nghiệp.]Trả lời “Vâng” xong, Tịch Đồng mới ý thức được, đây là cái gì vậy?Cô không dám hỏi, cũng không dám đến đơn vị, đưa tay sờ bên cạnh mới phát hiện giường trống rỗng.Cặp táp màu đen cũng không thấy.Cô hậu tri hậu giác nhận ra chăn bông chỉ còn lại ruột bên trong. Cô lê cơ thể nặng trĩu xuống giường, loạng choạng đi vào phòng tắm mở nắp máy giặt ra, quả nhiên bên trong có ga trải giường và vỏ chăn đã khô, nước trên sàn cũng đã được lau chùi sạch sẽ, cửa kính và bồn cầu toilet đều đã được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng.Tâm trạng của Tịch Đồng phức tạp đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, cho bánh sandwich đã mua vào lò vi sóng. Cô đói bụng đến mức váng đầu hoa mắt, không quan tâm đó là thứ gì, nuốt vào hết, cả người mới dễ chịu hơn một chút.Tên đàn ông chó má.Còn sạch sẽ như vậy.Trên bàn có một phong thư mời giới truyền thông, buổi họp báo của ME lúc mười giờ sáng nay bây giờ có lẽ đã kết thúc rồi.Đang suy nghĩ, một số điện thoại lạ gọi đến: "Tịch tiểu thư, tôi là Trần Du, thư ký của Mạnh tiên sinh. Mạnh tiên sinh có một cuộc phỏng vấn độc quyền vào lúc sáu giờ tối, tôi đã chào hỏi trước với chủ nhiệm Tống để sắp xếp phóng viên của《 Nhật Nguyệt 》. Tôi đã giải thích quy trình và chi tiết về buổi họp báo buổi sáng, các câu hỏi sẽ được gửi đến hộp thư của cô để thuận lợi cho việc viết viết bản thảo."Được, quang minh chính đại tìm cớ trốn việc, khiến Tống Đinh nghĩ cô tham gia buổi họp báo, còn tóm được cuộc phỏng vấn độc quyền với Mạnh tổng.Thư ký Trần còn nói: "Nếu như Tịch tiểu thư có việc khác không thể tới cũng không sao.""Tôi sẽ đến và xác nhận với anh trước nửa tiếng." Tịch Đồng khô khốc nói.Đây là công việc, cho dù có mệt mỏi hay tức giận đến mấy, nếu nghỉ làm thì cô cũng sẽ không thấy yên tâm.Đã hai giờ chiều, cô uống một tách cà phê, mở hòm thư tìm tài liệu. Kết quả phát hiện không phải tài liệu, Trần Du đã giúp cô viết xong hết rồi, ảnh chụp cũng rất chuyên nghiệp, Mạnh Dịch đứng giữa đại sảnh công ty ME, khí thế mạnh mẽ giống như có thể trấn được quỷ thần bốn phương tám hướng.Tinh thần phấn chấn.Nhân mô cẩu dạng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng xem đến ngứa răng.Cô đi tắm, vết đỏ trên người không có cách nào tiêu tan, cô chỉ có thể buộc một chiếc khăn quàng cổ màu lam của Pháp quanh cổ, tìm trong tủ một chiếc váy màu trắng ngọc trai, thế là đủ cho 'hình tượng chuyên nghiệp'.Chủ nhiệm Tống chỉ thích cô mặc bộ đồ này khi ra ngoài, nói con gái thời nay trang điểm lộng lẫy, nước hoa nồng nặc khiến ông ấy mắc bệnh hen suyễn, vẫn là Tịch Đồng ngoan, không sơn móng tay hay thoa phấn, không đi quán bar không uống rượu, là hình mẫu của các quý cô hiện đại.Tịch Đồng cười khổ trong lòng, nếu ông ấy biết cô và Mạnh Dịch duy trì quan hệ không bình thường đã ba tháng, cũng vì mối quan hệ cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc của cô, có lẽ ông ấy sẽ dùng một cước đá cô ra khỏi 'sơn môn'.Nhắc mới nhớ, thời gian trôi qua quá nhanh.Năm giờ rưỡi, cô bước vào cổng ME, nhân viên ở quầy lễ tân dẫn cô lên tầng mười tám, cô tình cờ chạm mặt Trần Du."Tịch tiểu thư đến sớm thế!" Anh ấy kinh ngạc, quay lại nói xin lỗi: "Mạnh tổng tạm thời có buổi họp, có lẽ sẽ kết thúc vào khoảng chín giờ. Tôi đang định thông báo cho cô. Cô thấy đấy..."Tịch Đồng như đã dự liệu được, cười cười: "Không sao đâu, tôi vào đợi được không?"Trần Du biết tầm quan trọng của cô nên dẫn cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc, mở cửa ra, "Đợi lát nữa Mạnh tổng sẽ trở lại phòng khi họp xong, cô có chuyện gì có thể nói với anh ấy."Quả thật Tịch Đồng có chuyện, liên quan tới phần hợp đồng không bình thường có thời hạn là hai năm kia, cô cảm thấy nếu tiếp tục thì sớm muộn gì cũng bại lộ, đến lúc đó cô làm thế nào ở đơn vị chứ, không bằng chấm dứt hợp đồng trước thời hạn.Mặc dù không phải là lần đầu tiên tới đây, nhưng đây là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát nơi này. Phòng làm việc rộng rãi, ánh sáng cực tốt, bên ngoài kính thủy tinh một chiều là trời xanh mây trắng, những tòa nhà cao tầng sừng sững, tạo cho người ta cảm giác đặt mình vào trong ánh sáng và áp lực như đang ở trong một khu rừng thép.Bàn làm việc của Mạnh Dịch rất sạch sẽ, tài liệu được xếp ngay ngắn thành một chồng cao, máy tính ở chế độ chờ, trà đen đã nguội.Chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa đã có người sải bước đi vào:"Trần Du không thông báo cho em cuộc phỏng vấn đã bị hủy sao?"Tịch Đồng nghe tiếng ngẩng đầu lên.Mạnh Dịch nhìn cô. Anh nhớ ra bộ trang phục này chính là bộ anh thấy cô mặc khi mới về nước, sáng ngời giống như một viên trân châu giữa một dàn microphone và máy quay phim tại buổi họp báo truyền thông. Tấm kính trong suốt từ trần đến sàn phản chiếu hình dáng trắng trẻo của cô gái ngồi trên ghế sô pha da, cảnh tượng giống như đã từng diễn ra.Anh cau mày: "Phóng viên Tịch, lát nữa tôi có cuộc họp."Tịch Đồng có chút sững sờ. Một giây kia, ký ức ba tháng trước như thủy triều ùa về.Rõ ràng như mới ngày hôm qua.…Sau Tết, thời tiết ngày càng lạnh hơn.Miền Nam lạnh lẽo ẩm ướt. Từ sau trận hỏa hoạn kia, Tịch Đồng theo mẹ đến Ngân Thành định cư. Mười sáu năm qua, cô vẫn không thể quen với mùa đông không có máy sưởi.Cô vẫn luôn nghe theo lời mẹ Diệp Bích, dần dần từng bước một, học hết mình, đỗ khoa báo chí của trường đại học A, ra nước ngoài trao đổi, sau đó ngoan ngoãn nghe theo lời giới thiệu của giảng viên tiến cử, tốt nghiệp khoa chính quy liền đến ngay《 Nhật Nguyệt 》, làm việc ở tòa soạn có trăm năm lịch sử, còn đi theo thầy Tống có lai lịch nhất.Đôi khi cô cảm thấy đây là sự phù hộ của ba và bà trên thiên đường, bảo vệ cô một đường xuôi gió thuận thủy. Nhưng khi cô bước vào xã hội, vầng hào quang như một vai chính của cô biến mất. Diệp Bích bảo vệ cô quá tốt, cô căn bản chưa bao giờ nhìn thấy bản chất của những người đó. Trên bàn rượu mời cô uống một ly, nhưng cô không biết rằng uống một ly chính là mười ly.Tống Đinh thương cô, cũng bồi dưỡng cô, nguyện ý đưa cô đi ra ngoài nhìn thế giới, lúc các ông chủ mời rượu ông ấy sẽ ngăn cản, nói cô gái nhỏ bị dị ứng với cồn, đuổi cô về nhà sớm. Nhưng ông ấy không thể lúc nào cũng có mặt, cho nên khi Tịch Đồng nhận được thư mời tham dự hội nghị truyền thông của tư bản Đông Nhạc, trong lòng ông ấy rất hưng phấn nhưng cũng có chút bất an.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Với danh xưng《 Nhật Nguyệt 》, phóng viên có thể được mời dùng bữa riêng với người phát ngôn để bày tỏ thành ý. Tống Đinh không may bị cảm cúm, lúc ở bệnh viện ông ấy đã gọi học trò ông ấy tâm đắc đi bàn bạc, tổ chức bữa cơm sớm một chút.Tịch Đồng không mất bình tĩnh, cầm văn kiện đi ngay.Tập đoàn ME thu mua 15% cổ phần của tư bản Đông Nhạc, là một tin tức lớn ở Ngân Thành thậm chí là đặc biệt lớn trong nước. Tập đoàn quốc tế có trụ sở chính tại Canada này từng thuộc sở hữu của cặp vợ chồng gốc Hoa Mạnh Đỉnh và Cận Vinh, liên quan đến các lĩnh vực như bất động sản, tài chính, lĩnh vực hóa chất với khối tài sản trị hơn trăm tỷ đồng. Vợ chồng Mạnh thị lọt top 10 người giàu nhất thế giới.Sở dĩ đây là tin tức lớn là vì ba năm sau khi họ qua đời, con trai duy nhất là Mạnh Dịch thừa kế ngai vàng hết sức coi trọng thị trường Trung Quốc và dự định chuyển bộ phận ra quyết định đến Ngân Thành, mua cổ phần của tư bản Đông Nhạc, đánh dấu bước đi đầu tiên của anh vào Trung Quốc.Mạnh Dịch hai mươi tám tuổi, thiên chi kiêu tử, chờ buổi họp báo kết thúc mới ra sân đọc diễn văn. Tịch Đồng liếc mắt một cái liền thấy được anh trong biển người mênh mông.Cô là một sinh viên khoa văn dựa vào chữ viết để kiếm sống, vậy mà không tìm được từ nào để hình dung người đàn ông này. Lúc cô chen chúc giữa hàng trăm phóng viên, giống như động vật ăn cỏ di chuyển về phía nguồn nước hay con thiêu thân lao về nguồn sáng trong đêm tối. Cô tự động tiếp cận anh một cách mù quáng, microphone và máy quay phim tạo thành bức tường che khuất khuôn mặt anh. Tịch Đồng bị mê hoặc, chỉ muốn nhìn anh, phỏng vấn anh và nghe những gì anh nói—Thư ký mặc tây trang giày da bắt đầu chọn phóng viên đặt câu hỏi. Cô nhìn rất nhiều người giơ microphone và biển hiệu, cô nóng nảy xé khăn lụa giơ lên vẫy vẫy nó trên đầu mọi người, như lá cờ trắng đầu hàng thần phục.Quả nhiên, Trần Du nhìn thấy, cô là người đầu tiên được chọn. Danh tiếng của《 Nhật Nguyệt 》còn lớn hơn cả truyền thông trung ương, chiếc khăn lụa của cô có tác dụng thu được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức.Cô hỏi to những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn mà không hề run giọng, nhưng khi Mạnh Dịch mỉm cười, đầu bút của cô liền xuyên qua tờ giấy.Rất nhanh Tịch Đồng đã bị các đồng nghiệp khác ép ra khỏi vòng vây, cô hài lòng cầm cuốn sổ đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, định về sớm không uống rượu.Nhưng hành động của cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần Du, anh ấy cố ý dặn người phụ trách giữ người lại, chờ lát nữa cùng lên xe đến khách sạn.Tịch Đồng luôn nghĩ đến khuôn mặt không thể bới móc đó, ma xui quỷ khiến không kiếm cớ để về nhà mà đồng ý.Sự thật chứng minh, cô sẽ chết vì tội tham lam sắc đẹp.