Thái độ Tịch Đồng kiên quyết yêu cầu tài xế đưa cô về căn hộ của cô.Cô không chịu nổi nữa, cứ để anh ăn bánh sandwich trong tủ lạnh đi. Hoa không được tưới nước một ngày sẽ không héo, chó không có cơm ăn sẽ tìm anh xin thức ăn, cô đợi ở nơi đó làm gì? Cô không muốn làm việc à?Đến nhà, tin nhắn đinh một tiếng vừa vang lên: [Nhớ gửi bản sơ thảo cho tôi.]Gửi gửi gửi, gửi cái quỷ.Đối tượng phỏng vấn thật vất vả mới đứng đắn một lần, còn đưa ra những yêu cầu bổ sung quá mức, anh cũng không phải là cấp trên của cô! Hôm nay cô tự nhận mình biểu diễn xuất sắc vượt xa bình thường, giữ được hình ảnh chuyên nghiệp trước mặt anh, nhưng anh lại dễ dàng dùng hai chữ đánh cô trở về nguyên hình.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Nấu cơm, cho chó ăn, tưới hoa, chờ tôi trở về... Làm em."Cô chính là bạn giường đã ký vào điều khoản độc đoán, Mạnh Dịch sai bảo cô như cách anh lợi dụng chú chó lông vàng của anh vậy. Anh cho là chỉ cần làm cô cảm thấy thoải mái trên giường đã là ân huệ lớn nhất của anh.Anh sẽ không quan tâm cô có muốn hay không, có thích hay không.Tịch Đồng gõ bàn phím bùm bụp, như thể đó là khuôn mặt của Mạnh Dịch, gõ gõ, mũi liền có chút chua, cô chuyển sự chú ý sang lướt weibo.Top 10 hot search, một bức ảnh lớn được tạo thành từ một lưới chín ô vuông, góc độ xảo trá. Người phụ nữ trong bộ váy đỏ vẫn giữ được vẻ thướt tha của mình, thần thái kiêu ngạo tự tin, khoác lấy cánh tay của người đàn ông.Tiêu đề của tài khoản tiếp thị thê thảm không nỡ nhìn:《CEO Dược phẩm Nguyên Dã vì giá cổ phiếu mà hiến thân cho người đứng đầu ME》.Mùi nước hoa nồng nặc đâm thẳng vào mắt cô qua màn hình điện thoại, khiến lồng ngực cô cũng bắt đầu thắt lại.À, người đó tên là Lương Nguyệt, doanh nhân có bối cảnh từ chính phủ, nghe nói tài chính công ty của bà ta gần đây đang eo hẹp.Cũng đã năm mươi, nhưng chải chuốt trông như người mới hơn ba mươi, chó con đang gào khóc đợi bà ta cho ăn, ngay cả người phụ nữ như bà ta mà Mạnh Dịch cũng có thể đi cùng.Hơn nữa, bà ta lại là vợ của Đỗ Huy, thành viên hội đồng quản trị của Đông Nhạc, bất kể vì lý do gì mà Mạnh Dịch để bà ta khoác tay anh, Tịch Đồng đều cảm thấy, cẩu nam nữ thật không biết xấu hổ.Cô theo bản năng lưu lại bức ảnh, cũng không biết dùng cho mục đích gì, kết quả giây tiếp theo, hot search đã biến mất.... Xóa thật là nhanh.Hậu quả của việc lướt weibo là cô càng không có tâm trạng để viết bản thảo.Tay cô tiện.Buổi trưa ăn muộn, cơm cá chình có hàm lượng dầu mỡ cao, đến bảy giờ cô còn chưa thấy đói nên tiết kiệm thời gian làm cơm tối. Làm ổ trên giường ngây ngẩn một hồi rồi giãy giụa ngồi dậy. Cô nhớ Mạnh Dịch có chìa khóa nhà của cô.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng giống như một quỷ nữ, vành mắt dưới thâm đen, mái tóc rối bù lăn xuống giường, mặc quần áo rồi đón xe đổi chỗ.Cô trốn sang chỗ mẹ cô, tên đàn ông chó có bản lĩnh thì đến tìm cô đi. Nhóm giáo viên nhiệt tình sống trong khu nhà ở của công nhân viên chức, những người sẽ giúp cô chống lại quân xâm lược ở bên ngoài....Giờ tự học buổi tối, Diệp Bích cho học sinh làm kiểm tra, bà nhận được một cú điện thoại, chưa nhìn đã bắt máy.Tám giờ rưỡi, những bạn học nhỏ nộp bài. Học ngoại trú thì về nhà, học nội trú thì trở về ký túc xá. Bà ôm bài thi ở hành lang ngoài phòng học, suy nghĩ về điều gì đó. Khi nhìn đến số điện thoại, chao ôi không được, bạn trai của con gái, vội vàng trở về, bà gọi cho con gái nhưng đường dây bận.Đèn trên tầng cao nhất của khu dạy học vẫn sáng đèn, các giáo viên cao trung lục tục bước ra khỏi trường, phàn nàn với nhau về học sinh nghịch ngợm, và kết quả thi hàng tháng của học sinh. Diệp Bích áp điện thoại vào tai, tiếng gào lên của cậu thiếu niên mới vừa bị mắng, mới vừa tiếp thông bên kia đã cúp máy.Người đàn ông đứng dưới gốc cây trước mặt bước ra, dập tàn thuốc rồi bỏ vào thùng rác phân loại.Trong lòng Diệp Bích phát huy kỹ năng hùng biện của một giáo viên dạy ngữ văn đạt huy chương vàng, sử dụng biện pháp nhân cách hóa, trong mắt bà động tác này giống như đang đưa danh thiếp cho một vị khách hàng thùng rác thành tinh vậy.Sao có thể có phong cách như vậy chứ.Mạnh Dịch không suy nghĩ gì mà phong cách hay không phong cách. Anh chỉ từng nghe Tịch Đồng than phiền Thái hậu nhà cô là một người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, xem thường nhất là người tùy tiện khạc nhổ, xả rác.Vì vậy anh rất cẩn thận khi ném tàn thuốc.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh cẩn thận, tao nhã lễ phép mở miệng: "Cô giáo Diệp, Đồng Đồng về nhà chưa ạ?"Một giáo viên bên cạnh rất hăng hái dòm bọn họ: "Cô giáo Diệp, đây là Đồng Đồng...?" "Bạn trai ạ." Mạnh Dịch nói.Ánh mắt của Diệp Bích đảo quanh khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cười nói: "Chưa về đâu, dì gọi cho con bé nói con qua đây. Tiểu Mạnh đã ăn gì chưa?"Mạnh Dịch chưa ăn gì, nhưng anh không thể nói thẳng, thế là anh giơ thịt bò nấu với nước tương trong tay lên nói: "Hôm nay cháu tan làm sớm, thuận đường mua một ít đồ kho mang đến cho dì.""Cháu thật là, quá khách sáo rồi." Diệp Bích nhận lấy.Mấy nữ giáo viên đang dùng hâm mộ nhìn Diệp Bích."Đồng Đồng tìm được bạn trai rồi?""Cô giáo Diệp, nhìn cô xem, con gái cô học giỏi công việc tốt, lại kiếm được một người bạn trai đẹp trai như vậy.""Đúng vậy, con gái tôi lớn hơn Đồng Đồng ba tuổi, bát tự còn chưa phẩy một dấu nào đây..."Diệp Bích bất vi sở động(*), vài ba lời giải tán các đồng nghiệp bát quái, dẫn Mạnh Dịch đến căn hộ cách đó vài trăm mét, vừa đi vừa hỏi: "Cháu bận rộn công việc, gần đây Đồng Đồng cũng rất bận rộn, hai đứa có phải lại có chuyện gì không?" (*): không có động tĩnh, không bị thuyết phụcMạnh Dịch thích nói chuyện với người thông minh, dùng giọng thật thà thành khẩn nói: "Cháu với cô ấy có chút hiểu lầm, cô ấy tức giận cháu không tìm được nên qua đây."Chàng trai là một người trung thực, không hoa ngôn xảo ngữ(**).(**): lời ngon tiếng ngọtDiệp Bích đang chuẩn bị hỏi anh tại sao xảy ra mâu thuẫn với con gái, dưới lầu vang lên một âm thanh yếu ớt của một cô gái: "Cô Diệp."Dưới ánh đèn đường, Mạnh Dịch có thể thấy rõ, là một nữ sinh thắt bím tóc, gầy teo nho nhỏ, mặc đồng phục trường trung học số sáu đã được giặt đến trắng bệch, đôi mắt trông đặc biệt to trên khuôn mặt suy dinh dưỡng."Hạnh Hạnh? Không phải em ở ký túc xá nghỉ ngơi à?"Diệp Bích đặt tay lên trán cô ấy, "Em đứa nhỏ này, còn có chút sốt. Tới đây, chúng ta lên lầu thôi."Trâu Hạnh Hạnh lấy từ trong túi ra một tờ giấy bài thi môn ngữ văn bị gấp lại.Tối nay các bạn học cũng làm bài kiểm tra, cô ấy bị bệnh đang nghỉ ngơi trong ký túc xá. Cô giáo Diệp đưa bài cho cô ấy, nói cô ấy xem đề mục là được. Nhưng cô ấy không thể ngồi yên nên ở ký túc xá viết xong bài, sợ mọi người nói cô ấy đang liều mạng lấy lòng giáo viên chủ nhiệm nên không dám vào lớp nộp bài nên đã trực tiếp đến tận căn hộ đợi cô giáo.Cô bé đặc biệt nói: "Cô Diệp, chú bảo vệ đã biết em ra ngoài cách đây mười lăm phút, em đã hoàn thành đề thi trong thời gian thi, giống như các bạn cùng lớp vậy."Học bá chính là học bá, Diệp Bích còn có thể nói cái gì, không ngừng khen cô ấy, lại đau lòng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lúc Mạnh Dịch bưng trái cây đã cắt từ phòng bếp đi ra, Diệp Bích đang ngồi trên ghế sô pha, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán cô bé: "Sau này em muốn thi vào một trường đại học tốt, giúp đỡ nhiều trẻ em giống như em nữa. Sau này muốn làm cái gì?""Bác sĩ, cứu người ạ."Ánh sáng ấm áp bao trùm lên cơ thể một lớn một nhỏ, tạo nên một bức họa vượt thời gian.Mạnh Dịch đặt đĩa hoa quả xuống, ánh mắt dịu dàng, tinh thần bay xa.