Tịch Đồng bắt đầu bừng bừng khí thế làm việc, cắt thịt hầm, cho nếp vào lá tre đặt lên bàn trà nhỏ, mở khóa máy tính của Mạnh Dịch, tìm một bộ phim cổ đại của Hàn, vừa xem phim vừa gói bánh ú.Động tác của cô nhanh lẹ, xem xong hai tập phim, gói được một chậu thủy tinh nhỏ rồi dời vào nồi nấu chín. Đến mười hai giờ, một nồi bánh ú xá xíu đã làm xong, trong phòng khách tràn ngập mùi gạo đậm đà.Việc làm hơn nửa, Mạnh Dịch mới thay áo ngủ xuống lầu. Rót một ly nước chanh, vừa định nhấc nắp nồi lên thì Tịch Đồng đã nhả sợi lạt ra, liếc anh một cái: "Còn chưa xong mà!"Vừa nhỏ tiếng lầm bầm: "Chỉ có biết ăn thôi."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hôm nay Mạnh Dịch sẽ đợi bánh ú ngọt của cô, nói anh chỉ biết ăn, lời này cũng không sai, cho nên anh không phản bác.Anh đứng bên kệ bếp, dáng vẻ không hề thua kém một đại gia nhìn bếp than trong nhà tắm thế kỷ trước. Tịch Đồng đặt lá gói bánh trên tay xuống, chọn một cái bánh ú có dáng dấp ưu tú nhất trong nồi làm mát, ném cho anh: "Cầm đi, lót bụng trước."Mạnh Dịch cầm chiếc bánh ú nhỏ bé trong lòng bàn tay, thật giống như cầm một đóa hoa hồng.Tịch Đồng cảm thấy hôm nay phản ứng của anh đặc biệt chậm, cau mày: "Không phải đói sao? Chấm đường ăn đi."Vừa nói vừa lấy một cái chén nhỏ trong máy rửa bát ra, đổ một nửa cái chén đặt lên bàn, rồi quay lại bàn tiếp tục gói bánh.Mạnh Dịch trải một cái khăn ăn hình tam giác lên đầu gối, uống một ngụm nước chanh rồi cẩn thận cắt dây. Lá tre màu xanh đậm theo ngón tay bóc ra, lộ ra bánh ú trắng như pha lê, chỉ bằng nửa lòng bàn tay của cô, vô cùng dễ thương.Anh dùng nĩa nhúng vào bát đường rồi cho nguyên miếng ngay ngắn vào miệng, nếp dính vào đường hòa tan ở đầu lưỡi, ngọt đến mức khiến tim anh đập rộn lên, nước chanh cũng không còn chua nữa.Tịch Đồng nhìn anh làm như có thật ăn xong một cái bánh ú, buồn cười: "Ăn Michelin sao? Chỉ kêu anh nếm thử một chút, cầm trên tay ăn là được rồi còn trải khăn ăn nữa chứ."Mạnh Dịch cảm thấy món này còn ngon hơn Michelin, cất khăn ăn đi, ngâm đĩa vào bồn rửa rồi ngồi lên ghế sô pha. Tịch Đồng dời ra cho anh ngồi, co đầu gối lại, cặp đùi mịn màng và trắng nõn nhô ra từ dưới chiếc váy ngủ màu xanh lam, thu hút ánh nhìn của anh. Vì dời sự chú ý, anh chỉ có thể đưa ánh mắt tập trung lên ngón tay tinh tế của cô."Anh không biết làm phải không?" Tịch Đồng nhớ tới hai cái túi thơm người khác tặng bị anh mượn hoa hiến phật, con ngươi đảo một cái, môi khẽ nhếch lên: "Muốn học không? Đưa học phí, bao dạy bao hiểu."Mạnh Dịch cúi đầu, tiến lại gần hơn, chỉ thấy hai ngón tay trái của cô đè một cái, lá tre liền bọc lại quanh miệng nếp, tay phải buộc dây lạt nhỏ quấn lại chéo ra phía sau, cuối cùng dùng răng ngậm rồi thắt nút, toàn bộ quá trình chưa tới hai mươi giây.Anh gật đầu một cái, suy nghĩ một chút: "Đưa học phí rồi."Nhưng Tịch Đồng không thể để anh chiếm tiện nghi: "Đây không tính là House Administration Fee anh gửi lần trước, lại nói số tiền đó đã không còn ở trên tay tôi."Mạnh Dịch chắc chắn: "Tối hôm qua tôi đã nộp ba lần.""..."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng không cách nào cùng tiếp tục cái đề tài học phí này với anh, mặt đỏ lên: "Quên đi, coi như anh là bạn bè quốc tế nên miễn—"Mạnh Dịch chỉ chỉ cổ chân của cô.Cô cụp mắt xuống nhìn, ngủ dậy lâu như vậy cô lại không phát hiện trên mắt cá chân trái có một sợi dây mỏng nhiều màu sắc."Ơ?""Tôi đeo ba lần mới đeo xong, em ngủ cứ di chuyển qua lại. Em đang nghĩ gì thế?" Mạnh Dịch cười tủm tỉm nhìn cô.Tịch Đồng không nói nên lời, anh đào từ hàng vỉa hè nào thế? Hoặc là lại là ai đưa cho anh?Mạnh Dịch giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lập tức nói: "Đây là tôi tặng, không phải người khác đưa."Thật sao, người khác tặng quà gì cũng đắt hơn anh! Chỉ có một sợi dây, quá hẹp hòi đi.Cô bất đắc dĩ nói: "Mạnh Dịch, sợi dây ngũ sắc là dành cho trẻ con, tôi chưa từng thấy ai trên mười tuổi đeo thứ này cả."Anh nghiêm túc nói: "Tôi ngược lại chưa từng thấy lời giải thích nào về tuổi tác, bách khoa toàn thư thậm chí còn nói rằng nên đeo vào cơn mưa đầu tiên sau Tết, ném vào trong nước."Huyền học của Phương Đông.Anh mê tín quá đi... Tịch Đồng ôm trán.Cô rụt chân lại, nhét cho anh hai chiếc lá, nắm tay dạy anh: "Dùng đũa nhét kín gạo vào, đừng quá đầy, sau đó..."Âm thanh của cô như nước suối chảy ngày hè rót vào lỗ rai, bàn tay dịu dàng như không xương che lấy mu bàn tay của anh, giống như một khối lông bị thu nhỏ lại. Mạnh Dịch làm theo chỉ dẫn của cô, dùng một chiếc lá bịt kín miệng, cô kéo một đầu sợi dây, anh nắm một đầu khác, vòng quanh vòng quanh. Anh đột nhiên mở miệng:"Tay em thật mềm."Tịch Đồng lập tức cảnh giác cách xa anh ba bước.Mạnh Dịch tiếp tục gói bánh ú, lại nói: "Có người nói với tôi tay mềm là người có phúc."Tịch Đồng sửng sốt một chút, lòng bất ngờ không kịp đề phòng thiêu cháy.Anh kéo sợi dây khỏi tay cô, gói chặt bánh ú ném vào trong chậu. Anh học rất nhanh, cái thứ hai không cần cô dạy, lá tre còn thừa lại đều được anh nhận thầu."Mẹ tôi đã từng nói những lời này." Tịch Đồng tò mò, "Anh cũng biết à, am hiểu Trung Quốc đấy."Mạnh Dịch xếp một chậu bánh ú cuối cùng lên kệ bếp, cô cũng đi tới: "Tôi xào thêm hai món nữa thì dọn cơm.""Ăn bánh ú là được."Tịch Đồng hé miệng cười một cái, lộ ra hai má lúm đồng tiền, rồi vặn lửa lớn: "Tôi vẫn muốn nấu ăn nha."Mạnh Dịch đứng ở một bên nhìn cô, động tác của cô rất nhanh. Trong vòng mười phút đã chuẩn bị một đĩa rau xanh và hai miếng bò bít tết, nấu sốt tiêu đen, rót hai ly rượu Thiệu Hưng phù hợp với tình hình, món chính vẫn là bánh ú xá xíu.Cả hai đều đói bụng, ăn rất ngon miệng. Tịch Đồng sờ cái bụng tròn vo, cảm khái: "Tuần sau mà lên vùng núi chắc không ăn được đồ ngon như vậy rồi, cơm trưa dinh dưỡng trong trường học chỉ gói gọn trong chữ dinh dưỡng mà thôi."Mạnh Dịch chợt nghĩ tới một chuyện: "Số tiền tôi chuyển cho em tiêu vào đâu?"Sáu chục ngàn Canada, không nhìn ra cô có thể tiêu nhiều như vậy."Quyên cho ngân sách Úy Mộng." Cô ợ một ái."Ngân sách gì?""Úy Mộng của ME đó, để anh tự sinh tự tiêu. Nhắc tới chuyện này, các anh nên chú ý đến tình huống sư nhiều cháo ít đi.""Quyên toàn bộ?"Tịch Đồng lau miệng, hoàn toàn không chột dạ: "Lại không phải tiền của tôi, tôi lại không đau lòng. Là anh không cho tôi chuyển lại."Mạnh Dịch đưa mắt nhìn cô hồi lâu, nụ cười rất sáng ngời.