Cùng lúc xe hơi đến đường cùng, Tịch Đồng từ cuối chợ vọt tới đầu chợ, nhặt một viên gạch ở ven đường vô cùng hăng hái ném ra ngoài, đúng lúc nện trúng chân nam thanh niên, hai người cách nhau một khoảng. Trong chớp mắt, cô gái bị truy đuổi lao điên cuồng chạy về phía cô."Hạnh Hạnh! Xảy ra chuyện gì vậy?!"Cô gái gầy gò đang chạy trên con đường đất hóa ra chính là Ngưu Hạnh Hạnh, khuôn mặt trái xoan đầy nước mắt, khi nhìn thấy Tịch Đồng, bước chân loạng choạng ngã xuống, lăn một vòng về phía trước tới trước mặt cô, toàn thân và khuôn mặt đều dính đầy cát và bụi bẩn:"Chị cứu em với!"Phía sau là mấy thanh niên cao lớn thô kệch theo sát phía sau cô, hung thần ác sát đang dùng tiếng địa phương chửi bới, mắt thấy bọn họ sắp đuổi kịp cô, Tịch Đồng không có thời gian hỏi kéo Ngưu Hạnh Hạnh chạy đi.Bình thường Tịch Đồng không rèn luyện, chạy một lúc đã thở hồng hộc. Ngưu Hạnh Hạnh đã xuất sắc vượt qua bài kiểm tra thể dục 800 mét trong kỳ thi tuyển sinh trung học. Lợi dụng đám đông ở chợ, cô ấy kéo Tịch Đồng chạy vòng vo, trốn sau một tòa nhà cũ bỏ hoang, cách đó mười mét là nhà vệ sinh khô ráo, thông với bể tự hoại, mùi hôi thối nồng nặc.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hai người kinh hãi ngồi xổm dưới chân tường, truy binh tạm thời không theo tới. Tịch Đồng cầm lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, hạ thấp giọng: "Sao bọn họ lại đuổi theo em?"Ngưu Hạnh Hạnh bụm mặt khóc lên: "Anh em định bán em cho một gia đình để trả nợ! Em cứ nghĩ là mẹ em dẫn em đi gặp bà con xa, ở trấn trên nửa tháng, ban đầu gia đình đó đối với em khá lịch sự, sau đó biết em sắp ra bên ngoài đi học liền cứng rắn muốn em in dấu tay lên trên giấy, sau đó sẽ làm lễ đính hôn, làm xong muốn cho em ngủ một phòng với một người què... Bọn họ mời khách đến dự tiệc ăn cỗ, em trốn ra được, những người này muốn bắt em trở về, em mà trở về thì xong đời rồi, em sợ quá..."Đây là tàn tích phong kiến gì vậy!Tịch Đồng ở thành phố lớn đã lâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiết mục ép hôn ở nông thôn thời dân quốc trong phim điện ảnh như vậy, kinh hãi chốc lát, đang muốn gọi 110 thì Ngưu Hạnh Hạnh đè tay cô lại, tuyệt vọng nói: "Vô dụng thôi, bọn họ biết đồn cảnh sát và huyện trưởng ở đây. Chị dẫn em về Ngân Thành đi!"Tịch Đồng gật đầu, nhanh chóng gửi tin nhắn cho mẹ cô. Cô vừa nhắn xong một chữ cuối cùng, tiếng bước chân vội vã vang lên, có một giọng the thé của đàn bà ở phía xa khẩn cầu: "Nó chạy không xa, bắt trở lại đánh một trận là ngoan ngoãn, các người bớt giận."Ngưu Hạnh Hạnh không nhịn được phát ra một tiếng thống khổ nghẹn ngào: "Mẹ..."Chỗ chân tường các cô tránh có một lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy bên ngoài, hai người nín thở tập trung sợ bị người đi qua phát hiện. Chỉ thấy một vài người đàn ông cởi trần đi tới chửi rủa, theo sau là một người phụ nữ trung niên, hình như bọn họ cảm thấy nơi này quá bẩn quá hôi không thể nào trốn nên cũng không dừng lại.Do thói quen nghề nghiệp của phóng viên, Tịch Đồng đã quay video làm bằng chứng, có đầy đủ hình ảnh, âm thanh, cô làm một động tác tay 'đi' với Ngưu Hạnh Hạnh.Hai người lặng lẽ cúi xuống và đi qua bãi cỏ bên cạnh bể tự hoại. Chợt nghe một tiếng chó sủa không biết từ đâu truyền tới, Tịch Đồng giật mình một cái, điện thoại trong lòng bàn tay ướt mồ hôi trượt xuống, 'tõm' một tiếng đập vào trong hố."..."Cô trơ mắt nhìn chiếc Huawei P40 mới mua của mình rơi xuống một tấm gỗ lấm tấm bụi bẩn, xung quanh vừa đen lại vàng lại xanh, ruồi vo ve bay loạn quanh đống phân bẩn thỉu, bẩn đến mức không dám nhìn thẳng. Thiếu chút nữa buồn nôn tới nôn mửa. Điều duy nhất may mắn là chiếc điện thoại không bị chìm xuống."Chị, đi nhanh đi!" Ngưu Hạnh Hạnh lo lắng kéo kéo cô.Không được, không thể để mất chứng cứ!Tịch Đồng đồng khẽ cắn răng, quyết định thật nhanh, cô nằm ở bên cạnh ao cúi người. Ao nước không sâu lắm, tấm ván sát vách đá, cô nín thở vươn cánh tay dài tìm kiếm, nửa người cô trên không trung, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn bằng nhựa bị vứt, chai nước khoáng nuôi giòi, băng vệ sinh dính đầy máu và giấy dính phân ở gần trong gang tấc, mùi hăng nồng khiến nước mắt cô cũng phải chảy ra, nhưng còn thiếu chút nữa mới có thể đụng tới...Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Đã đi xa đến mức này, cô không lấy lại điện thoại thì không cam lòng, nín thở một cái, cơ thể kéo dài đến cực hạn, Ngưu Hạnh Hạnh khẩn trương nhìn, sợ cô rơi vào hầm phân, dứt khoát đặt mông ngồi trên đùi cô để giữ lại.Năm centimet... ba centimet... một centimet...Tịch Đồng lấy khăn giấy từ trong túi ra, dùng tay trái giữ bức tường đá trơn trượt xuyên qua tờ giấy, cuối cùng dùng tay phải chạm vào màn hình điện thoại. Đang lúc vui mừng khôn xiết, trong lòng cô kêu to không ổn, cô mất đi trọng tâm ngã xuống. Dù Ngưu Hạnh Hạnh đã kéo cô thật nhanh nhưng cánh tay của cô vẫn chìm xuống—Bùm!Âm thanh vùi lấp vào ao đầm đáng sợ.Cả người Tịch Đồng cũng cứng lại.Tay trái của cô đỡ trên tường, vì giữ thăng bằng nên theo bản năng đưa vào vật liệu bán rắn bên dưới để giữ thăng bằng.Từ bàn tay đến nửa đoạn nhỏ cánh tay.Không khí đọng lại một giây.Trời đất quay cuồng.Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp...Một giây sau, Tịch Đồng được kéo lên, tay phải còn sống sót đang cầm một chiếc điện thoại dính đầy thứ dơ bẩn.Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy, dùng khăn giấy để tháo chiếc ốp điện thoại bẩn thỉu ra.Ốp màu đỏ 'Tất cả mọi chuyện đều thuận lợi', được đặc biệt mua vào năm bổn mạng, phía trên còn in hai con cẩm lý.Thuận mẹ mày.Tịch Đồng ném vỏ vào ao, cảm thấy năm nay vận khí của mình toàn bù cho đám nhóc con thi vào cấp ba kia.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cô bình tĩnh ném xong, lại bình tĩnh bước đến phía trước tòa nhà. Nơi đó có một vòi nước rỉ sét, vòi nước có nước, là cái loại nước phun trào.Tịch Đồng bị bắn tung tóe cả người.Chất bẩn trên tay trái đã được cuốn trôi, nhưng mùi hôi khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.Trong một cái chớp mắt như vậy, cô muốn nhảy lầu."Có người tới!" Đột nhiên Ngưu Hạnh Hạnh kinh hoảng kêu lên.Tịch Đồng giật mình nhìn lên thì thấy một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đang lao về phía mình, họ nghĩ là không tìm được các cô nên theo đường cũ trở về. Thanh niên cầm đầu chỉ vào Ngưu Hạnh Hạnh mắng một câu, phía sau một người đàn bà gầy vàng vọt mặc váy hoa nhảy ra, gò má nhô cao, trong tay cầm một sợi dây gai dày, khuôn mặt rất uy nghiêm, nhìn quen mắt đến khó hiểu."Tôi sẽ không cưới một kẻ tàn tật! Tôi vẫn muốn đi học!" Ngưu Hạnh Hạnh bi phẫn rống to.Người đàn bà kia khí thế hung hăng chạy tới: "Nha đầu chết tiệt! Đi ngang qua sân khấu, lại không phải kêu mày ngủ chung một cái giường đất với hắn. Ở nhà hắn ăn ngon uống tốt, mấy ngày nay có uất ức mày không? Có không để cho mày đi học à? Chỉ kêu mày đi học xong trở về mà thôi! Lỗ mãng thành như vậy, nhìn xem tao có lột da mày không! Tới đây cho tao!"Tịch Đồng dẫn Ngưu Hạnh Hạnh lui về phía sau mấy bước, "Bà cũng xứng làm mẹ con bé? Con bé mới mười lăm tuổi, các người đã dính líu xâm phạm người chưa thành niên, đây là phạm pháp, tôi đã báo cảnh sát."Người đàn bà giễu cợt cười một tiếng, lơ đễnh: "Con bé này là tao sinh thì tao phải dạy dỗ nó, mày là ai chứ? Cũng không rải nước tiểu của mình soi xem, chim trĩ cũng tới quản chuyện nhà!"Lại cầm dây thừng quấn mấy vòng, nói với Ngưu Hạnh Hạnh: "Mày chưa thành niên? Sao mày không nói cho cô ta biết mày năm nay mấy tuổi! Tao cũng không phải người không nói phải trái, bán con nít cho người ta. Mày là thịt từ trên người tao rớt xuống, tao mong mày sống tốt, có một chỗ dựa, cái đồ không biết tốt xấu!"Tịch Đồng cau mày, cúi đầu hỏi Ngưu Hạnh Hạnh: "Bà ta có ý gì?"Nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt trợt xuống, cô ấy liều chết kéo vạt áo Tịch Đồng, trên mặt là sợ hãi vạn phần, vẻ mặt xấu hổ: "Thật xin lỗi, không phải em cố ý báo láo tuổi tác... Em rất muốn đi học... Em, em mười tám rồi, đi học muộn, người ta chỉ cho học sinh dưới mười lăm tuổi đi học, nếu em không nói dối thì không thể rời làng... Em có thể học tốt, vẫn luôn học tập chăm chỉ... Em xin lỗi..."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Trẻ em trong làng suy dinh dưỡng, mười tám nhìn không khác gì mười lăm.Tịch Đồng cố nén sự ngạc nhiên, hít thở sâu mấy cái, "Đừng khóc, em thi rất khá, chị đã tra điểm giúp em rồi, có thể vào trường trung học số một."Không biết là câu nào đã chạm đến thần kinh của người phụ nữ. Đôi mắt bà ta trợn trừng, cuồng loạn quát lên: "Ra thôn ra thôn, mày hệt người cha ma quỷ tổn thọ như đúc! Tới đây!"Dáng vẻ dữ tợn la lối om sòm đã giật một sợi dây nào đó trong đầu Tịch Đồng, trong chớp nhoáng, cô nhớ ra rồi— Đây không phải là người đàn bà tới công ty Đông Nhạc gây chuyện sao?Thế giới thật đúng là nhỏ!Không kịp suy nghĩ nhiều, người phụ nữ đã nắm chặt bả vai Ngưu Hạnh Hạnh lại, Tịch Đồng dùng sức kéo cô bé ra sau lưng, dùng tay trái vừa trải qua tai nạn lễ rửa tội của cô tát một cái, tiếp 'bốp' vừa vang lên, người đàn bà buông tay ra bụm mặt, thét chói tai: "Mày dám?"Tịch Đồng rất dám, lại một bạt tai tới, cùng lúc đó hai mắt đối diện với Ngưu Hạnh Hạnh, bước chân ra dùng hết toàn lực từ trước đến nay chạy.Đám người vây xem giống như Moses tách biển đỏ, tự động nhường ra một con đường, hai người vừa chạy vừa hô to: "Bắt cóc, bạo lực gia đình, ép cưới, tìm cớ gây sự.", nhưng người ở trấn trên hứng thú chỉ chỉ chõ chõ, châu đầu kề tai thảo luận chuyện mới mẻ, không có một ai nguyện ý xuất thủ trợ giúp.Tịch Đồng có chút tuyệt vọng, cô chỉ có thể trông cậy vào người lái xe ba bánh đưa cô đến trấn trên vẫn còn ở trạm xe đưa các cô trở về thôn, thầy và các tình nguyện viên đều là phái nam có thân thể cường tráng, sẽ giúp các cô.Trạm xe không xa, chạy khoảng năm phút. Cô quả thực chạy hết nổi rồi, nhưng người phụ nữ kia và các thanh niên không buông lỏng chút nào, càng ngày càng gần, nhưng xe ba bánh không thấy bóng dáng...Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai chiếc Mercedes chạy với tốc độ cao từ tỉnh lộ, theo sau là một chiếc ô tô to màu đen ba điểm tạo thành hình chữ V, đều là biển số ngoại thành. Hai mắt Tịch Đồng sáng lên, nhanh chân chạy đến trên đường, hai cánh tay bỗng nhiên dang tay, người đầy bụi đất hô to:"Dừng— Dừng một chút! Dừng!"Tài xế bị sự xuất hiện đột ngột của cô làm cho hoảng sợ, một cước đạp thắng xe, chưa tỉnh hồn quay cửa kính xe xuống: "Cô mẹ nó không muốn sống nữa à! Cản đường làm gì?"Xe tính năng tốt dừng lại cách đó hai mét. Mới vừa rồi đầu óc nóng lên làm ra hành động này, Tịch Đồng nghĩ mà sợ vô cùng, chân cũng mềm nhũn, âm thanh cũng run run, lấy giấy chứng nhận công tác ra: "Tôi là phóng viên của toà Nhật Nguyệt, có người đang truy đuổi chúng tôi, muốn bắt cóc cô gái này, xin hãy giúp đỡ!"Tài xế sửng sốt một chút, ngay sau đó thấy chỗ bụi đất tung bay có một nhóm người đuổi theo tới. Anh ta mở cửa xe, bước đến chiếc ô tô lớn đậu phía sau, hơi cúi người xuống, nói với người ngồi sau mấy câu.Thực ra, vừa rồi thứ đầu tiên Tịch Đồng nhìn thấy không phải chiếc xe mà là chiếc Mercedes vô cùng quen thuộc, cô không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng đầu tiên, thật giống như người ở bên trong biết cô, cũng sẽ giúp cô.Biển số xe này cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, cũng không phải là xe Ngân Thành...Cô chán nản logic bị chó gặm của mình, như cho dù như thế nào, hai chiếc xe đã dừng lại, mục đích của cô đã đạt được.Tịch Đồng hắng giọng, lập tức tiến vào trạng thái chuyên nghiệp, dẫn Ngưu Hạnh Hạnh ung dung hào phóng đi tới trước Mercedes, còn chưa mở miệng cửa xe đã mở ra, một người đàn ông đeo kính râm bước ra ngoài.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh sáng mặt trời rõ ràng chiếu trên mặt anh, cát bụi đầy trời vào giờ khắc này như biến mất.Anh tháo kính râm xuống, âu phục cởi ra khoác trên tay, một đôi mắt giống như vầng trăng sáng ngâm qua nước suối, trong trẻo lạnh lùng rực rỡ.Trong phút chốc Tịch Đồng mất đi âm thanh.Mạnh Dịch đi lên trước, gió thổi bay mái tóc bừa bộn và váy của Tịch Đồng, cô hơi há miệng, còn chưa nói ra nửa chữ, nước mắt đã từ trong hốc mắt tuột xuống, dính ướt gương mặt."Sao vậy?" Anh hỏi.Cô nhìn có vẻ tủi thân muốn chết, muốn chết thật, nào còn được sự anh dũng không sợ như lúc cản xe vừa rồi, khóc không thở được, hồi lâu mới thút thít nghẹn ngào nói: "Mạnh Dịch, có người đuổi theo tôi, bọn họ thật là hung dữ, tôi rất sợ..."Trái tim của Mạnh Dịch bị tiếng khóc của cô bóp nghẹt, anh không để ý đến mùi khó mà miêu tả kia, đưa tay kéo cô, nhưng cô chợt lui về sau một bước, "Đừng chạm vào tôi..."Anh ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống: "Bọn họ đã làm gì em?Tịch Đồng càng khóc lớn hơn, liều mạng lắc đầu, "Đừng chạm vào tôi, tôi rất bẩn..."Trong đầu Mạnh Dịch nổ tung, máu toàn thân cũng lạnh.