Mạnh Dịch ra ngoài nửa tiếng, xách hai tô mì thịt bò đi lên.Thị trấn nhỏ nghèo, trên đường có không ít quán mì đặc sắc, anh mua xong mới biết mì được làm từ bột gạo. Đầu bếp phụ trách là một phụ nữ múc cho anh rất nhiều thịt bò. Anh gắp gân bò vào tô của mình, sau đó gắp nạm cho Tịch Đồng.Hôm nay Tịch Đồng tiêu hao quá nhiều sức lực, buổi sáng thì coi thi, chiều chạy đường dài, lại bị anh kéo lên giường làm một trận nên bây giờ ăn như hổ đói. Sợi bột gạo mịn, thịt bò hầm mềm ngon miệng, kết cấu dai, cộng thêm một chút xíu bột tiêu cay, quá thơm.Cô ăn xong rồi, hỏi anh: "Đám người kia xử lý như thế nào? Em có quay video làm chứng, vì đoạn video này mà mò như mò kim đáy biển, hy sinh rất lớn lao."Mạnh Dịch lấy chiếc Huawei P40 mà cô đã khử trùng hai mươi lần bằng cồn cao, nhấp vào video, ánh mắt dừng trên người người phụ nữ trong chốc lát.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh trả điện thoại lại cho cô: "Tôi sẽ không để yên bọn họ, bọn họ sẽ không tới gây rối nữa. Video không có ích gì, em đăng lên mạng, người khác sẽ cho rằng em đi theo chính nghĩa? Nếu có vài người gi dây thì hướng gió sẽ thay đổi, đưa ra những tin tức nóng hổi. Báo cảnh sát cũng không có tác dụng, video quá ngắn, bọn họ cũng không nói chuyện trực tiếp với em, cảnh sát địa phương đã quen thuộc với họ và sẽ không xen vào chuyện của người khác, vượt cấp hoặc bước địa khu càng khó hơn. Vả lại, cho dù báo cảnh sát, trên danh nghĩa Ngưu Hạnh Hạnh là người chưa thành niên, con bé cũng không bị thương, cảnh sát có thể sẽ coi vấn đề này là bạo lực gia đình, xử lý từ phía mẹ cô bé. Họ sẽ chỉ thuyết phục cô bé làm hòa theo cách thông thường mà thôi."Tịch Đồng ngẫm lại, đúng là như vậy, không cam lòng nói: "Rất nhiều địa phương trong nước đều như vậy.""Khắp nơi trên thế giới đều như vậy, thậm chí là ở phương Tây." Giọng Mạnh Dịch trở nên lạnh hơn."Không nhìn ra anh còn rất quan tâm vấn đề này của xã hội, Mạnh tổng chuẩn bị làm từ thiện?" Cô trêu chọc.Mạnh Dịch đột nhiên hỏi: "Em đã từng nhìn thấy khu ổ chuột ở Vancouver chưa?"Tịch Đồng không nói lời nào, anh nhận ra mình đã đi quá xa nên không tiếp tục chủ đề này: "Lần sau không cho phép lỗ mãng như vậy, không phải lần nào đều có tôi ở đây."Cô biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng khi đó không có lựa chọn khác, "Sự giáo dục mà tôi nhận được từ nhỏ là giúp đỡ người khác và ngăn chặn bạo lực, hành vi này là tiềm thức, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy. Tôi là người vùng khác, chỉ cần móc tiền ra thì cùng lắm bị bọn họ đánh một trận."Giọng Mạnh Dịch rất dữ: "Không cần lại giả thiết, chuyện không xảy ra không cách nào phán định kết quả. Sau khi đưa Ngưu Hạnh Hạnh về Ngân Thành, em không cần để ý đến chuyện nhà con bé nữa."Đánh cô một trận?Nếu như anh là những người đó, thấy cô gái xinh đẹp ngây thơ như vậy thì chỉ có dục vọng muốn phá hủy cô mà thôi. Lúc anh nhìn thấy cô quần áo xốc xếch xuất hiện trên đường để dừng một chiếc ô tô, anh thiếu chút nữa móc súng ra khiến đầu những người đàn ông phía sau đang nhìn chằm chằm cô như hổ đói phải nở hoa.Tịch Đồng không phục: "Đám đông ăn dưa cũng không ai đứng ra hỗ trợ, nếu Hạnh Hạnh bị bắt trở về, đời này sẽ bị hủy."Mạnh Dịch yên lặng chốc lát, nói: "Hủy diệt một người có ý chí kiên định cũng không dễ dàng. Được rồi, không nói nữa."Cô nhún nhún vai, đặt bát nhựa sang một bên: "Anh mau ăn đi."Mạnh Dịch mới phát hiện anh chưa ăn được hai miếng, anh đã quen nhìn cô ăn ngon lành. An an ổn ổn ngủ một đêm, hôm sau Mạnh Dịch ra ngoài làm việc từ rất sớm, hơn chín giờ mới trở về khách sạn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh bận bịu một ngày cũng mệt mỏi, qua loa ăn xong cơm hộp, đưa cho cô một chiếc túi nhựa: "Thử xem quần áo, tạm chấp nhận một chút."Tịch Đồng ném hết váy cùng đồ lót, người trần truồng không thể rời khỏi phòng. Mạnh Dịch trở lại trước ở một tiệm nhỏ mua mấy món, cô chủ tiệm thấy anh một mình chọn áo lót và quần lót, con ngươi cũng bất động.Quần áo đều được làm bằng cotton, mặc dù rẻ tiền nhưng mặc vào rất thoải mái. Cô thay đồ xong đi xuống lầu gặp Ngưu Hạnh Hạnh, Mạnh Dịch cũng đi theo cô.Cô gái nhỏ đang trò chuyện với vệ sĩ trong phòng, vệ sĩ là một người trẻ tuổi hoạt bát, cùng cô ấy nói ríu rít nửa ngày, từ học tập cho đến khuyên người học y bị thiên lôi đánh, thấy cấp trên đến mới vội vàng nghiêm đứng ngay ngắn.Tịch Đồng nghĩ, Mạnh Dịch cho người ấn tượng đầu tiên là lạnh lùng, những người bên cạnh anh đều nói nhiều nhưng cũng không thấy anh bài xích bọn họ. Đại lão thích yên tĩnh đều thích cấp dưới ít nói, Trần Du và vệ sĩ này mà ở bên cạnh tổng tài khác, có khi không chống nổi một tháng.Ngưu Hạnh Hạnh được vệ sĩ khuyên bảo một lúc, tâm trạng tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, đứng lên cúi người: "Cảm ơn chị và chú Mạnh đã giúp em, nếu như không có mọi người chắc em đã bị bọn họ đánh chết."Mạnh Dịch: "Gọi dì."Tịch Đồng: "... ?"Mạnh Dịch rất không vui: "Tôi chỉ lớn hơn cô ấy bốn tuổi."Anh cùng vai vế với cô, sao lại trở thành chú rồi? Anh là chú, vậy cô phải là dì, không có thương lượng.Cô bị Mạnh Dịch làm cho tức giận đến muốn chết, bốn bỏ lên năm cô hai mươi anh ba mươi rồi được chưa! Chẳng lẽ anh bị dở hơi, chỉ thích nghe người khác gọi mình là anh trai?Ngưu Hạnh Hạnh liền vội vàng sửa lời nói: "Xin lỗi, Mạnh tiên sinh."Cô ấy biết Mạnh Dịch đang ám chỉ mình đang gọi anh là già, nhưng mười tuổi là một sự chênh lệch tuổi tác rất khó xử, và gọi anh là anh trai nghe không ổn. Cũng may Mạnh Dịch không miệt mài theo đuổi, anh kéo Tịch Đồng ngồi xuống, giọng ôn hòa: "Quỹ sẽ tài trợ học phí cấp ba và chi phí sinh hoạt, sau khi em vào đại học, cá nhân tôi sẽ xem tình huống cụ thể đích thân hỗ trợ tài chính cho em. Điều kiện tiên quyết để được tài trợ là trước khi em tốt nghiệp đại học không thể có bất kỳ liên lạc nào với nhà. Ngoài ra tôi còn cần hỏi em một vài vấn đề để hiểu bối cảnh của đối tượng tài trợ, đây là quy định thông thường."Ngưu Hạnh Hạnh ảm đạm hồi lâu, gật đầu một cái.Mạnh Dịch hỏi vấn đề đầu tiên: "Ba năm trước làm sao em có được suất trúng tuyển vào trường trung học số 6? Tôi sẽ không nói cho người khác biết, nhưng em phải nói ra sự thật."Tịch Đồng khó hiểu: "Còn có thể làm sao, đương nhiên là thi rồi đi ra ngoài nha. Cô bé một cô gái nhỏ, trên người không có đồng nào, tất nhiên không thể nào hối lộ— "Khi thấy sắc mặt Ngưu Hạnh Hạnh bỗng nhiên trắng nhợt, cô ngậm miệng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Vừa ngậm miệng, đầu óc cô chuyển động nhanh như bay, những bí mật cô nghe được vào đêm khuya ở khách sạn tỉnh lỵ thoáng chốc vọng về ở bên tai. Sắc mặt của Tịch Đồng cũng tái nhợt theo cô ấy, tóc gáy cũng dựng đứng lên, chẳng lẽ là thật…Quả nhiên, Ngưu Hạnh Hạnh bắt đầu phát run."Em... Em, em thi thử, nhưng mà, người của ngân sách đã giúp đỡ... Hiệu trưởng biết rằng em chín tuổi mới đi học tiểu học, em không đủ tư cách tham gia thi tuyển, lần đó phát huy cũng không tốt. Mấy ngày trước kỳ thi có một nhóm ông chủ Ngân Thành đến huyện Bình để quyên góp tiền. Họ đã xem qua danh sách học sinh ghi danh ở khách sạn..."Tịch Đồng nhịn không được hỏi: "Là Đỗ Huy? Ông ta chào hỏi bên ngân sách để em đến Ngân Thành? Hai người đã sớm gặp mặt?"CEO Hách Động Minh của Đông Nhạc là người phụ trách lúc trước của quỹ hội, Đỗ Huy là đại cổ đông của Đông Nhạc, ông ta muốn cho một đứa trẻ vùng núi danh chính ngôn thuận đến Ngân Thành đi học thì nói một tiếng với Hách Động Minh là được, rất dễ dàng.Ngưu Hạnh Hạnh cúi đầu ừ một tiếng.Trong lúc nhất thời Tịch Đồng cũng không biết nên nói gì, đau lòng, thất vọng và phẫn nộ đối với thế giới trộn lẫn vào nhau, lồng ngực sôi lên như một nồi nước sôi, cuồn cuộn không ngừng.Mạnh Dịch hơi suy tư, "Tôi đã biết. Nếu em có thể thi đậu nhất trung, chứng minh năng lực rất xuất sắc, tôi sẽ không để cho em trở về thôn."Anh bình tĩnh nói: "Là nhà tài trợ, tôi đã kiểm tra lý lịch của gia đình em. Tôi hiểu được, ban đầu mẹ em từng làm công nhân tạm thời trong một xưởng may ở thị trấn, tính khí nóng nảy, không có bạn bè. Anh trai đã từng làm việc trong một lò mổ và bị sa thải vì say rượu gây chuyện, nghiện cờ bạc và bị đưa vào trại tạm giam. Em cố gắng thuyết phục mẹ cho em đi học, liều mạng đi học là vì không muốn sống như họ."Ngưu Hạnh Hạnh lại gật đầu một cái, cắn môi, gò má đỏ bừng vì xấu hổ. Vừa nhắc đến gia đình, cô ấy hận không thể tìm kẽ hở dưới đất chui vào.Trước kia ở trong thôn không cảm thấy bọn họ thô lỗ, chỉ khi nào thấy qua phong cảnh nơi thành phố lớn, tiếp thu giáo dục tốt đẹp mới không có cách nào nhịn được.Mạnh Dịch nói tiếp: "Mẹ em đến Ngân Thành tìm em ba lần, lần đầu tiên là vào dịp nghỉ lễ Tết, em từ chối gặp bà ta, bà ta ở lại Ngân Thành năm ngày."Ngưu Hạnh Hạnh kinh ngạc nói: "Em cho là bà không gặp được em liền về nhà.""Bà ta vẫn còn người cần gặp." Ánh mắt Mạnh Dịch trở nên sắc bén, "Trong cuộc điều tra của tôi còn thiếu một phần, tôi có thể hỏi, cha của em là người như thế nào không?"Nhắc tới cái từ cha này, sắc mặt Ngưu Hạnh Hạnh càng tái nhợt, nội tâm giãy giụa mấy lần, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: "Cha em tên— ""Ngưu Kiến Sinh?" Tịch Đồng chen miệng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lúc mẹ cô ấy đưa con trai tới Đông Nhạc gây sự, gào tên giống như Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại, to đến mức cả công ty đều có thể nghe thấy."Đúng, đó là tên ông ấy! Ông là nông dân làm ruộng, đã từng đi lính, em không nhớ trước kia dáng dấp ông ra sao, thời điểm em hai tuổi ông ấy đã mất tích, mẹ em nhắc tới thì nói ông ấy chết sớm.""Sao trước đây không nghe em đề cập tới ông ấy? Đã từng đi lính là một chuyện rất vinh quang." Tịch đồng cũng không có cha, nhưng nếu người khác hỏi cô, cô sẽ không trốn tránh, Diệp Bích kể về ông ấy là hy vọng để cho người khác nhớ tới."Trừ làm ruộng và đi lính, ông ta còn từng làm những nghề mưu sinh nào khác không?" Mạnh Dịch hỏi.Đôi mắt của Ngưu Hạnh Hạnh tập trung vào góc bàn, hai tay cô ấy đan chặt vào nhau một cách bất an. Mạnh Dịch bình tĩnh nói: "Tôi cần phải tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của em, nếu em nguyện ý tiếp nhận tài trợ thì có nghĩa vụ nói cho tôi biết."Ngưu Hạnh Hạnh lắc đầu một cái: "Ông ấy chưa từng làm việc khác."Mạnh Dịch nhích lại gần lưng ghế, mười ngón tay đan nhau, khí chất thoáng chốc thay đổi. Áp lực trên cao nhìn xuống khiến Ngưu Hạnh Hạnh không dám nhìn thẳng, một mực cúi đầu xuống.Giằng co chốc lát, Mạnh Dịch nói: "Tôi nắm được một số thông tin, nhưng không cách nào chứng thực, cho nên muốn nghe chính miệng em nói. Cô giáo Diệp thường xuyên khen em là một đứa trẻ thành thực, cho đến mới vừa rồi tôi đều nghĩ như vậy."Anh thở dài, ngay tại chớp mắt anh định đứng lên, Ngưu Hạnh Hạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt:"Thật xin lỗi! Mạnh tiên sinh, em, em nói với anh! Ba em, ông ấy, em không biết ông có làm việc khác hay không... Người trong thôn đều quên ông ấy, mẹ em cũng rất ít nhắc tới, đều là mắng ông ấy...""Bởi vì bỏ rơi vợ con?" Tịch Đồng hỏi.Mạnh Dịch ngồi xuống, tỏ ý tiếp tục.Ngưu Hạnh Hạnh khẽ cắn răng, âm thanh càng ngày càng yếu: "Cha em ông ấy..."Cô ấy dừng một chút, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, "Mẹ em nói, ông ấy từng giết người."—Tác giả có lời muốn nói:Mạnh tổng: Nghe nói các người cũng gọi tôi là chú?Các dì, dùng trân châu của mọi người đập chết con chó này ˉ\_(ツ)_/ˉ