"Đỗ đổng, tôi biết ông từng giết người."Người đàn ông trước mặt dùng tư thế ung dung bưng ly trà đen lên, nhấp một ngụm.Nhiệt độ điều hòa trong phòng riêng rất phù hợp, nhưng Đỗ Huy vừa mở miệng lại rùng mình một cái, vùng da sau gáy và cổ như bị hàng nghìn con kiến cắn khiến ông ta tê dại đến kinh hồn bạt vía, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.Thức ăn xa hoa bày trên bàn, bóng loáng chán ngấy, trong dạ dày ông ta dâng lên cảm giác buồn nôn. Chống bàn chợt đứng lên, một bức ảnh đột nhiên được ấn vào mu bàn tay của ông ta.Vật nhẹ tựa như một chiếc búa, lập tức hất cơ thể trắng mập của ông ta trở lại chỗ ngồi.Đỗ Huy cứng đờ nhìn chằm chằm bức ảnh, người đàn ông trên đó cao gầy, da ngăm đen, đường nét khuôn mặt đoan chính, mặc quân phục, khuôn mặt tuấn tú, ôm một cậu bé ước chừng tám chín tuổi trông rất giống người đàn ông.Căn phòng yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ.Tiết Lĩnh lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn, đã tám giờ. Anh ta có việc phải làm nên phải nhanh lên."Tôi còn biết ông đã giết người của Hách tổng cách đây mười ba năm, khi Hách tổng mới từ tỉnh Đông Dương đến Ngân Thành. Tôi cũng biết, ông đã sớm rửa tay gác kiếm, không ăn thịt, cho nên tôi nhờ ông chủ chuẩn bị một bàn đồ chay.""Ông nhìn xem, hồi đó ông năng động như vậy, khó trách sau khi biến mất khỏi huyện Bình có thể tới hộp đêm đi làm, bắt sống tâm hồn thiếu nữ của Lương tổng. Những năm này Lương tổng chắc rất hài lòng về ông, mặc dù ông hưởng quá nhiều phúc, không để ý đến việc quản lý cơ thể, nhưng ông rất nghe lời, cái này là đủ rồi."Mỗi một câu nói, khuôn mặt thả lỏng của Đỗ Huy đều run lên, ông ta nắm chặt ly trà trong tay, gần như bóp nát nó.Lương Nguyệt thay ông ta che giấu tội ác mà ông ta đã gây ra, bà ta cần một người đàn ông ngoan ngoãn phục tùng và không có bất kỳ tham vọng nào. Lúc bà ta tìm kiếm ở Ngân Thành và không tìm thấy một người đàn ông như vậy, đã ngẫu nhiên chọn một con vịt, để cho Đỗ Huy từ hộp đêm chuyển đến đại trạch nhà họ Lương.Bà ta không cần đàn ông có quyền có thế có tiền vì bà ta có tất cả những thứ đó, bà ta chỉ cần một khuôn mặt đạt tiêu chuẩn theo khiếu thẩm mỹ của bản thân, một thân hình cường tráng và một đôi tai chỉ nghe theo mệnh lệnh của bà ta. Hai người đều sẽ già theo thời gian, bà ta có thể tìm đồ chơi mới, nhưng thứ sau rất khó được, quan hệ lâu dài sẽ có dã tâm, nhưng Đỗ Huy thì không.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lương Nguyệt hài lòng với sự vụng về của ông ta, cũng hài lòng sự tiện lợi mà danh tính chồng mang lại cho bà ta. Có trường hợp bà ta không đi được sẽ để cho Đỗ Huy đi, có một số người đàn ông bà ta không thích sẽ để Đỗ Huy ngăn cản.Bà ta biết Đỗ Huy từng giết người, nhưng bà ta không thèm để ý, bà ta nhìn Đỗ Huy xuất thân ở nông thôn xa xôi giống như một con dao rỉ sét trong thành phố lớn đầy sự giám sát này. Ông ta không dám lỗ mãng, thậm chí ngay cả cuộc sống bình thường cũng thành vấn đề. Hơn nữa từ khi ông ta thẳng thắn nói ông ta cần một chiếc ô bảo vệ liền chân chân chính chính bỏ con dao đồ tể xuống, ăn chay niệm phật. Ông ta giao điểm yếu của bản thân vào tay bà ta, nếu như ông ta không trung thành, bà ta có thể vạch trần chuyện này bất cứ lúc nào.Điều mà Lương Nguyệt không biết là, ông ta đã từng kết hôn, còn có con.Tính cách bà ta cao ngạo, ở bên ngoài nuôi rất nhiều đàn ông, nhưng lại không cho phép Đỗ Huy liếc mắt nhìn người phụ nữ khác. Bà ta không cho phép trong lòng người đàn ông của mình có sự ràng buộc khác, càng không cho phép lừa dối, ban đầu chính là nhìn Đỗ Huy chưa trải qua chuyện tình cảm mới chọn ông ta.Nhưng chỉ có mình Đỗ Huy biết, cẩn thận mấy cũng có sai sót, kết hôn với Lương Nguyệt mười mấy năm, ông ta đã lấy được lòng tin nhờ sự vâng lời và có được một chút tự do. Ví dụ như ông ta lau súng cướp cò với một nữ nhân viên trong cùng công ty Đông Nhạc, lại ví dụ như ông ta thừa dịp đi ra ngoài làm việc xử lý chuyện riêng.Dã tâm thì không có, nhưng ham muốn bản năng và tính tư lợi không thể bị xóa bỏ.Cho nên khi Đỗ Huy nhìn thấy bức ảnh chứa đựng quá khứ mà ông ta đã che giấu, bức ảnh có thể trở thành mồi dẫn lửa bại lộ tư tâm của mình thì vô cùng hốt hoảng."Cậu muốn gì?" Ông ta cảnh giác hỏi, phòng bị nhìn Tiết Lĩnh."Đỗ đổng, ông không cần thù địch với tôi, tôi đã ba lần giải quyết phiền phức giúp ông. Vợ trước của ông lần đầu tiên tới Ngân Thành tìm ông là sau ngày đầu năm mới, vốn bà ta đã đến ồn ào ở Dược phẩm Nguyên Dã nhưng bị tôi tình cờ phát hiện khuyên giải, là tôi đã đưa tiền cho bà ta để trả cho kẻ cho vay nặng lãi. Lần thứ hai tôi cho bà ta nhiều tiền hơn, không nghĩ tới con trai ông xài nhanh như vậy. Lần thứ ba bà ta lòng tham không đáy, lại đưa con trai tới Đông Nhạc, cũng may tôi tình cờ chạy tới, để tránh cho ông trở thành trò cười cho cả công ty, đổi lại bà ta đã kể cho tôi nghe một chút chuyện về quá khứ của ông."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Đỗ Huy uống hết nửa ly trà Thiết Quan Âm, đầu lưỡi nóng đến tê dại."Tôi đoán Hách tổng biết ông có vợ ở ngoài phải không? Ông ta rất thông minh, chưa bao giờ nói ra, ông ta cần ông nói những lời tốt đẹp ở nhà họ Lương, nhưng ông ta không biết người của ông ta chết dưới tay ông, nếu không thì dù nhà họ Lương có đấu tranh thế nào, ông cũng sẽ bị đuổi ra khỏi hội đồng quản trị."Tiết Lĩnh nhàn nhạt nói: "Tất nhiên, tôi sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết, tôi sẽ giúp ông giữ bí mật— Điều kiện là, ông phải tranh giành quyền quản lý Đông Nhạc với Dương Kính, cho dù Lương Nguyệt bắt ông án binh bất động, ông cũng phải nghe tôi. Hách tổng sắp sửa về hưu, Mạnh Dịch muốn Đông Nhạc và tôi cũng muốn, cậu ta đã có được 20% cổ phần, tôi không thể để quyền quản lý cũng cho cậu ta."Đỗ Huy không nhịn được nói: "Không phải cậu sắp đính hôn với Văn Trừng sao? Hách tổng chỉ có một cô con gái là Văn Trừng, khi ông ấy nghỉ hưu, ông ấy nhất định sẽ để lại tư sản Đông Nhạc và số cổ phần khống chế thương mại Đông Nhạc cho hai ngươi, sao có thể cho Mạnh Dịch được?"Tiết Lĩnh ý vị thâm trường cười cười: "Quyền quản lý và quyền cổ phần khống chế ở Đông Nhạc không giống nhau. Cho dù tôi có được 51% cũng không yên tâm, Mạnh Dịch cậu ta có lòng tham quá lớn, quyền cổ phần khống chế căn bản không thỏa mãn được cậu ta.""Cậu và Mạnh tổng có xích mích à?" Đỗ Huy nghi ngờ.Tiết Lĩnh cười càng khoái trá: "Không có, tôi ghen tị cậu ta tuổi trẻ tài cao, tài sản hùng hậu, có máy bay tư nhân còn thỉnh thoảng bay ở hạng phổ thông của hàng không dân dụng để trải nghiệm cuộc sống khó khăn của người dân. Đỗ đổng, tôi cũng không lừa gạt ông, hôm nay mời ông ăn cơm là thật lòng tìm ông giúp đỡ. Hợp tác chứ?"Khóe mắt Đỗ Huy giật một cái, đây là chuyện nhảm nhí gì thế! Ông ta còn có lựa chọn sao?Ông ta bị buộc phải bắt tay với Tiết Lĩnh, "Giáo sư Tiết, cậu biết tôi hoàn toàn không có năng lực nghiệp vụ, những thứ này sẽ không...""Đừng khẩn trương, tôi sẽ nói cho ông biết ông phải làm gì."Tiết Lĩnh lại nhìn đồng hồ lần nữa, anh ta uống trà đen, trước khi rời đi để lại một tấm thẻ vàng trên bàn: "Thẻ thành viên của cửa hàng này có thể dùng để quẹt thang máy lên tầng cao nhất. Tình nhân bé nhỏ của ông đang đợi ông ở trong phòng." "Cậu..." Đỗ Huy kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống.Tiết Lĩnh lễ phép nói: "Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ. Tôi xin lỗi vì không tiếp được."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh ta bước ra khỏi nhà hàng, xe đã đến. Sau khi cửa sổ phía sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Văn Trừng: "Anh xong chuyện sớm thế?"Tiết Lĩnh ngồi vào xe, Văn Trừng thân mật khoác lên cánh tay của anh ta, đôi môi tô son màu bưởi vô tình chạm sát vào má phải của anh ta, anh ta bỗng nhiên cúi người xuống: "Có khăn giấy không? Giày của anh bị cọ lên tường."Văn Trừng che giấu vẻ thất vọng trong đôi mắt, lấy khăn giấy đưa cho anh ta.Tiết Lĩnh lau xong rồi sờ sờ tóc cô ấy, rất dịu dàng: "Cảm ơn em.""Lát nữa anh muốn nói chuyện gì với ba vậy?""Nói một chút... Chuyện em không nghĩ tới." Anh ta nhai kẹo cao su trong miệng, "Có lẽ có liên quan gì đó đến Bất động sản Ngân Hồ."Xe đi qua đường hầm, ánh đèn mờ đi, đèn pha của làn đường cao tốc lóe lên vạch qua gò má của anh ta, ánh sáng loang lổ có một vẻ đẹp thuần khiết và lạnh lùng."Anh ăn no chưa? Mỗi lần hai người nói chuyện đều nói rất lâu, chỗ ba em lại không có đầu bếp, nếu không đưa chút bữa khuya cho anh nhé? Em học cách làm bánh phô mai việt quất rồi, ăn ngon lắm!"Tiết Lĩnh gọi một bàn đồ ăn, chỉ ăn canh với trà, nấm và đậu hũ trong súp không hề đụng đến. Nhưng anh ta cũng không đói: "Anh ăn rồi, em đừng chờ anh, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."Tài xế đưa Văn Trừng về biệt thự trước, sau đó lái xe ra ngoại thành. Hách Động Minh có một mảnh đất ở nơi đó, một nửa bán cho Bất động sản Ngân Hồ phát triển thành viện dưỡng lão, nửa còn lại là khu phức hợp nhà vườn kiểu Giang Nam của riêng ông ta, nơi ở khi rảnh rỗi.Tiết Lĩnh đi vào lâm viên từ cửa chính, một bức tường có khắc Quỳ long lưu ly đối diện với anh ta, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Cách đó không xa là bức tường ngói đen và mây kéo dài, bên trong động trăng là rừng trúc xanh tươi, tiếng khóc trẻ con không biết từ đâu vọng tới trong màn đêm vô cùng yên tĩnh.Một con mèo mun gầy trơ cả xương trườn qua bãi cỏ, nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt xanh đậm.Tiết Lĩnh nhìn nó, chợt nhớ tới vợ cùng con trai của Đỗ Huy, giữa người và người khác biệt thật là lớn. Văn Trừng sống từ ở nhỏ ở biệt thự, không tưởng tượng nổi ngôi làng miền núi và khu ổ chuột như thế nào, Đỗ Huy từ sơn thôn đến thành phố, cho dù nhiều năm thấm nhuần ngợp trong vàng son cũng khó mà nuôi ra cái xác nhạy bén đa nghi trong tầng lớp thượng lưu với một trái tim rộng lượng và một thân hình mập mạp.Nhưng chỉ sau khi nói chuyện khoảng một giờ, ông ta đã đồng ý.Thật ra thì Tiết Lĩnh không biết nhiều về "Ngưu Kiến Sinh". Vợ cũ của Đỗ Huy say rượu mắng đến thích thú mới nói lỡ miệng, nói Ngưu Kiến Sinh có mâu thuẫn với một người đồng hương, kích động giết chết đối phương, sau đó đi xa tha hương, bặt vô âm tín. Tiết Lĩnh tình cờ nghe được tên của người chết kia, là cấp dưới Hách Động Minh rất tín nhiệm mười năm trước, nhưng cấp bậc không cao, cũng từ huyện Bình ra ngoài. Thi thể được tìm thấy trong một sòng bạc dưới lòng đất, một đao toi mạng, ví tiền bị cướp, cảnh sát không tìm được hung thủ và hung khí nên trở thành án treo.Vụ án cướp của giết này đối với những người có địa vị cao khác sẽ không phải là vấn đề lớn, chỉ cần họ cắn răng khẳng định chưa từng làm việc đó là được, nhưng Đỗ Huy hiển nhiên là sợ vỡ mật.Kẻ sát nhân này không quá máu lạnh.Tiết Lĩnh ngâm nga bài hát kết thúc của bộ phim rồi biến mất ở góc hành lang tối tăm.Gió xào xạc xuyên qua rừng trúc, tiếng khóc của đứa trẻ ngừng lại, vài tiếng mèo kêu meo meo yếu ớt vang lên.Bây giờ là mười giờ đêm.