Leng keng.Thông báo sự kiện của Outlook vang lên. Đúng mười giờ, còn mười lăm phút nữa Mạnh Dịch có một cuộc họp video sẽ được tổ chức.Ngưu Hạnh Hạnh bưng ly trà, ngón tay hơi run run, "Xin anh đừng nói cho người khác biết... Em không muốn trở thành con gái của kẻ giết người.""Em nói cha em biến mất khi em hai tuổi, không phải chỉ là sợ phạm tội bỏ trốn thôi sao?" Tịch Đồng hỏi.Ngưu Hạnh Hạnh lộ ra vẻ mặt khó nói, một lúc lâu sau mới nói: "Khi đó chúng em cũng cho là ông ấy đã chết."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng không hiểu mô tê gì, "Chết là chết, không chết thì là không chết, vậy làm sao có thể cho là?""Mẹ em nói mười lăm năm trước dân làng tìm thấy ông ta dưới một vách đá ở một huyện khác. Ông ta bị treo cổ trên cây, có một nhánh cây xuyên eo, ngực còn có vết thương do đạn bắn, nhưng có thể nhận ra khuôn mặt. Lúc ấy trong huyện phổ biến hỏa táng, không cho phép chiếm đất rừng, đất canh tác để chôn nên trưởng thôn đã hỏa táng và chôn tro tại nghĩa trang công cộng trên thị trấn.""Các người vẫn cho là ông ta chết, nhưng có một ngày ông ta lại trở về." Mạnh Dịch mở miệng.Ngưu Hạnh Hạnh ngạc nhiên: "Mạnh tiên sinh..."Mạnh Dịch biết mình đã đoán đúng, nói tiếp: "Ba năm trước, tư bản Đông Nhạc trở lại xã hội, phái đoàn đại biểu đến huyện Bình tuyển chọn học sinh ưu tú cho quỹ hội Uý Mộng, cho bọn nhỏ đến Ngân Thành học trung học. Mẹ em đã nhận ra cha em trong đoàn đại biểu— Đỗ Huy."Bộp một tiếng, điện thoại Tịch Đồng không cầm chắc rơi xuống bàn uống trà nhỏ.Hai mắt cô mở to: "Ba em là Đỗ đổng?!"Tin tức này còn bạo hơn cả "Ba em là Lý Cương!"Ngưu Kiến Sinh, phiên bản hiện đại của Trần Thế Mỹ, cải tử hoàn sinh, kim thiền thoát xác(*), từ một thôn dân giết người lắc mình một cái trở thành chồng của nữ cường nhân mạnh mẽ, là đại cổ đông của tư bản Đông Nhạc!(*): tạo thế trận giả nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát an toànAi có thể nghĩ tới 'Tiểu tiện nhân' trong miệng mẹ Ngưu Hạnh Hạnh là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, kẻ có tiền nuôi một đám tiểu chó săn— Lương Nguyệt!"Ngày kỷ niệm mười năm của Đông Nhạc, lúc ông ta ôm em ở cầu thang... Cho nên không phải là quấy rối!" Tịch Đồng bừng tỉnh hiểu ra. Diệp Bích nói với cô Ngưu Hạnh Hạnh kiên quyết phủ nhận, còn nói cô Diệp không nên tin lời người khác nói."Chị nhìn thấy sao?" Ngưu Hạnh Hạnh hốt hoảng hỏi."Không, chị nghe nói. Em yên tâm, chuyện này sẽ không bị lộ ra ngoài." Cô vô thức nhìn về phía Mạnh Dịch.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mạnh Dịch gật đầu."Em không biết ông ấy là ba em cho đến ba năm trước. Em lên sân khấu với tư cách là đại diện học sinh để phát biểu trong lễ kỷ niệm, ông ấy nói với em trước khi bước vào rằng ông ấy rất vui khi thấy em có tiền đồ, còn nói xin lỗi em và muốn em gọi ông một tiếng ba. Em biết ông ấy từng giết người, vừa tức giận vì ông ấy chưa bao giờ đến thăm em. Trong lòng em quá loạn nên lễ kỷ niệm chưa kết thúc đã chạy ra ngoài."Hoá ra ba năm trước, Đông Nhạc tổ chức cho nhân viên lên miền núi thăm hỏi, Đỗ Huy đã mười năm không về nhà, đúng lúc Lương Nguyệt ra nước ngoài công tác nên liền xung phong nhận việc tham gia đoàn đại biểu, muốn lén thăm vợ con. Đoàn người lần đầu tiên đến thăm một nhà máy sản xuất quần áo xóa đói giảm nghèo nào đó ở huyện Bình, mẹ Ngưu Hạnh Hạnh tình cờ đang làm việc ở đó, lúc này gặp Đỗ Huy cảm thấy ông ta quen mặt.Mặc dù bề ngoài của Đỗ Huy có khác biệt rất lớn so với trước kia, nhưng lòng bà ta đã mang nghi ngờ, thừa dịp người không chú ý kéo ông ta đến một góc kéo quần áo nhìn vết bớt, sức lực đanh đá nhanh nhẹn dũng mãnh kia làm Đỗ Huy như ngồi cỗ máy thời gian quay về quá khứ, một thời bị bà ta trấn áp, lại thừa nhận, hai người nhìn nhau khóc một trận.Khóc xong, mẹ Ngưu Hạnh Hạnh bắt đầu mắng, muốn đòi nợ, yêu cầu ông ta phải trả lại tất cả những gì đã nợ bà ta trong nhiều năm qua.Để bù đắp, Đỗ Huy đã ghi tên con gái mình vào danh sách học sinh đi học Ngân Thành, đồng thời cộng thêm hai nghìn nhân dân tệ vào trợ cấp hàng tháng của gia đình, khổ khổ cầu khẩn vợ trước đừng tới tìm ông ta, chuyện tiền bạc có thể thương lượng sau, nếu không để Lương Nguyệt biết chuyện này sẽ ly hôn với ông ta, trong nhà chỉ càng không được lợi gì."Người rơi khỏi vách đá và chết là anh trai song sinh của ba em. Em có một người chú hai, ông ấy đã lên tỉnh lỵ làm việc khi mới mười mấy tuổi, độc lai độc vãng. Em và mẹ em, anh trai em cũng chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng ông ấy từng có mối quan hệ rất tốt với ba em. Ba em nói rằng chú hai có xung đột với một tên xã hội đen và bị giết, khi đó ông ấy đang ở quận đó và muốn trả thù cho chú, nhưng lại bị bắt, ngay cả chân cũng bị gãy, cuối cùng liều chết chạy trốn, không dám về nhà vì sợ làm liên lụy chúng em. Qua hai năm, ông ấy cuối cùng cũng tìm được cơ hội giết chết tên xã hội đen, nhưng trong huyện đang truy nã tên tội phạm giết người nên ông không còn cách nào khác là phải rời khỏi tỉnh Đông Dương. Sau đó ông ấy lưu lạc đến Ngân Thành, có một sếp nữ coi trọng ông ấy, ông ấy lại kết hôn, càng không còn mặt mũi gặp gia đình, dứt khoát để cho tất cả mọi người cho là ông đã chết."Ngưu Hạnh Hạnh nói một hơi, lau nước mắt một cái, "Trên TV có nói, giết người là sai trái nên giao cho pháp luật xử lý. Có lúc em cũng nghĩ thật ra thì ông ấy trả thù cho chú hai có thể hiểu được, nhưng ông ấy ở Ngân Thành được sống cuộc sống tốt, chúng em ở trong núi ăn trấu ăn rau, thật không công bằng. Ba em trừ lương tâm phát hiện cho em một vị trí đến học trường trung học số 6, còn lại cũng không tiếp tế thứ gì khác cho gia đình, ông ấy không xứng đáng làm cha, làm chồng. Em đã rất thất vọng về mẹ rồi, tại sao ba lại như vậy..."