Anh đã sớm cứng rắn thành sắt, không làm màn dạo đầu, vén váy lên cởi khóa quần, vừa định đi vào Tịch Đồng bị dọa sợ đến bối rối, đẩy anh ra: "Anh, anh, sao anh đột nhiên... Tốt xấu gì cũng phải lên tiếng chào hỏi chứ!"Anh thở mạnh, dồn dập hơn so với ngày thường, hôn lên đôi môi đang lải nhải không ngừng, kiên nhẫn đưa ngón tay vào thăm dò cắm mấy cái coi như chào hỏi, cô giống như một mảnh da hồng ngâm trong nước, một đoạn mềm xuống, mềm khiến anh càng cứng rắn căng đau, động thân xông vào lấp đầy đến một khe hở cũng không còn.Cô bị anh làm trướng muốn chết, phát ra một tiếng khó nhịn rên rỉ, bắp chân trên không trung uổng công duỗi hai cái, đôi mắt anh đỏ ngầu cầm lấy mắt cá chân cô, "Lại di chuyển nữa?"Mạnh Dịch thấy cô không dám di chuyển, véo eo cô, mở toang ra thật không lưu một chút tình, càng đâm càng hăng say. Xương Tịch Đồng cũng muốn rời ra từng mảnh, khóe mắt cũng ướt, đôi mắt mờ sương: "... Anh không muốn làm việc sao, công, công việc quan trọng... Đừng sâu như vậy! Ô..."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh nghiêng đầu cắn bắp chân trơn nhẵn của cô, cô lại đá lung tung một trận, hoa huyệt lập tức co rút thắt chặt hút anh đến da đầu tê dại, hung hãn đẩy vào trong khiến cô mất hồn mất vía, ánh sáng trắng giáng xuống ngập đầu như đao quang, thủy triều trào ra như bờ kè vỡ tung. Anh thậm chí còn không cho cô thở, sau đó anh dùng sức nghiền mài rút ra cắm vào, cô run rẩy đến lợi hại, như chiếc lá mùa thu trong vòng tay anh."Biết tôi phải làm việc mà em còn quyến rũ tôi?" Anh cắn răng nói, "Không muốn xuống giường?""Anh nói bậy, tôi không có quyến rũ anh..."Cô dùng móng vuốt cào anh, trong mắt cô có vũng nước, hai gò má ửng hồng quyến rũ, cô mặc quần áo xộc xệch nằm dưới người anh, hai nắm tuyết trên ngực bị anh xoa từ bên này sang bên kia, giọng nói nũng nịu nức nở: "Tôi sai rồi, anh thật hung dữ..."Yết hầu di chuyển lên xuống, càng bị cô kích thích mãnh liệt, giống như một con dã thú bụng đói ùng ục, tham lam cắn xé con mồi. Tiếng kêu du dương của cô bay ra cửa sổ, tạm ngừng mấy giây, thế giới trở nên trống rỗng, cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ tiếng nước chảy yếu ớt.Không biết qua bao lâu, thần chí mới lần nữa tụ lại, từng đợt từng đợt chấn động lan ra như những gợn sóng lan tràn ra, cô theo bản năng quấn chặt eo anh, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại, bụng vừa nóng lại trướng, hung khí của anh thật giống như cắm rễ vào đường hành lang, làm sao cũng không muốn rút ra.Mạnh Dịch chặn chất lỏng đang phun ra, hỏi: "Tôi không ổn chỗ nào?"Người cô vẫn còn hơi run rẩy vì dư chấn, phía dưới ngậm mút anh khóc sụt sùi, phía trên cũng khóc, nhìn đáng thương cực kỳ, hàm hồ nói: "Anh chính là, chính là không ổn..."Mạnh Dịch cởi chiếc cà vạt mà cô cho là lỗi thời, cởi bỏ áo khoác vest của anh, cởi chiếc áo sơ mi trắng mà cô thấy quá nhàm chán, thay một bộ cô thích dùng giọng điệu dịu dàng mà cô thích: "Bây giờ thế nào?"Tịch Đồng ôm lấy anh, khóc thật đau lòng: "Anh đã làm tôi thành như vậy rồi, như vậy rồi, anh thật đáng ghét mà..."Mạnh Dịch không để ý "như vậy" trong miệng cô là gì, nhưng mà bây giờ anh rất thoải mái, rất thoải mái, ôm cô dỗ dành: "Có đói bụng không? Tôi đi kiếm chút gì đó ăn, được không? Mệt thì đi ngủ đi."Cô chóng mặt nói: "Thuận tiện... Mua thuốc."Anh trầm mặc lui ra ngoài, quần tây dưới hạ thân hoàn hảo chỉnh tề đến muốn chọc giận chết cô.Tịch Đồng tức giận không tới ba mươi giây, nhắm hai mắt lại ngủ ngay.Mạnh Dịch nửa đêm ra cửa tìm tiệm thuốc, không không có ai mở cửa, phòng bếp của khách sạn cũng đóng cửa. Anh không còn cách nào khác đành phải mượn một túi bánh mì nguyên hạt từ vệ sĩ, lại hỏi có thuốc không.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Vệ sĩ: "..."Ông chủ thảm như vậy sao? Ngủ xong bị đuổi ra ngoài còn phải đích thân mua thuốc tránh thai?Mạnh Dịch không cảm thấy mình thảm, anh ngược lại cảm thấy Tịch Đồng bị anh làm cho có chút thảm.Mang theo bánh quy trở vào nhà, sẵn sàng tiếp nhận ngôn ngữ công kích của cô, nhưng phát hiện Tịch Đồng bọc ở trong chăn ngủ bất tỉnh nhân sự.Mạnh Dịch tắm xong lên giường, dè dặt chuyển cô vào ngực mình, anh nghe thấy cô nói: "Mạnh Dịch..."Anh đáp một tiếng, đợi rất lâu nhưng cô vẫn không trả lời.Mạnh Dịch đặt ngón tay lên mí mắt cô, cảm thấy mắt cô chuyển động, hoá ra là nói mớ."Anh không ổn.." Cô vẫn lẩm bẩm.Mạnh Dịch lại không cho là như vậy, giận dỗi ôm eo cô, khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Tôi rất ổn.""Sao anh có thể khiến tôi thích anh đến vậy... Đáng ghét muốn chết..."Hơi thở của Mạnh Dịch ngừng, tim cũng thiếu chút nữa ngừng.Anh biết cô nói "như vậy" là gì rồi.Anh rất vui vẻ, tán đồng gật đầu một cái, nói chuyện với cô: "Tôi không tốt, tôi đáng ghét, tôi là chó."Tịch Đồng tủi thân 'ừ' một tiếng, qua thật lâu, phát âm không rõ nói: "Anh có thích tôi hay không nha? ... Mau nói thích, thích đi mà."Mạnh Dịch sắp chết, anh muốn lay cô tỉnh lại nhưng lại dừng lại, bật điện thoại lên ghi âm."Đồng Đồng, anh thích em, em có thích anh không?"Cô không trả lời.Mạnh Dịch hỏi lại mấy lần, trưởng là cô đã ngừng nói mớ, ngay khi có chút chán nản bỏ cuộc, cô đột nhiên nói: "Mạnh Dịch, em yêu anh."