Lúc anh ấn xuống, mùi thơm thoang thoảng của cây xương bồ dường như còn đậm hơn, từ bốn phương tám hướng tràn vào thất khiếu, quanh ở hồn phách, cô hít một hơi.Trăng sáng rơi vào đầu vai anh, cô đưa tay lắc lắc, hứng lấy một vệt gió còn sót lại. Lông mi của anh run rẩy trong gió, đôi lông mày dài giãn ra, đường nét bị ánh lửa cùng ánh trăng giao nhau rõ nét, giống như màu ngọc lam chảy qua khe núi, mang vẻ mềm mại lạnh lùng.Nhưng anh cứng rồi.Sau khi cỏ cháy, gió đột ngột nổi lên, ngọn lửa vùng vẫy muốn được dập tắt.Mạnh Dịch cong eo trong làn khói và ánh trăng, hất mái tóc hơi rối bù của cô, để đôi mắt như nước suối mùa xuân của cô đối diện với anh, dùng tay che nửa dưới khuôn mặt của cô.Giống như vậy.Vào ngày mưa dài đó, mặc váy đỏ, khăn che mặt, tân nương của anh ngồi ở dưới mái hiên chờ anh.Anh hôn một cái, trao thân cho cô, thật sâu mà chậm rãi, không chút do dự, cho đến cuối cùng.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng yếu ớt kêu thành tiếng, sống lưng rỉ ra mồ hôi, chiếc váy mong mỏng dán chặt trên đất, cơ thể xuyên qua lớp vải dã ngoại chìm vào đám cỏ mềm."Sẽ có người..."Mạnh Dịch chậm rãi đẩy về phía trước, khàn giọng nói: "Nơi này không có người, yên tâm đi."Bụi cỏ sột soạt khe khẽ, trên đất không có đèn, trên bầu trời trăng tròn chói mắt, giống như có thể soi sáng các hạt bụi trong không khí khiến tất cả mọi thứ không thể nào ẩn trốn. Cô lấy tay che mắt không dám nhìn vào khuôn mặt chứa đầy lửa dục của anh, nhưng thính giác vô cùng nhạy bén. Nhánh cây trong rừng vừa vang lên, hô hấp của cô lập tức căng thẳng, kẹp chặt anh nửa bước cũng khó dời đi.Mạnh Dịch thở hổn hển mấy cái, dùng miệng an ủi trán cô: "Là gió."Anh rút tay đang che chắn của cô ra, "Đừng sợ, sẽ không có ai đến đây đâu.""Tôi muốn trở về..." Cô bất an nghiêng đầu, con ngươi sáng long lanh bị ánh trăng phản chiếu quay về hướng có tiếng động, nhưng không nhìn thấy gì, trời quá tối.Một đám mây che khuất trăng sáng, Tịch Đồng thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở dồn dập của anh chất đầy lỗ tai, cô vùi đầu vào hõm vai anh, bị động chịu đựng từng lần từng lần xâm nhập xâm lược.Mạnh Dịch bỗng nhiên đưa tay vuốt ve đuôi tóc buông xõa của cô, đốm sáng xanh bị năm ngón tay nhốt vào trong lồng, anh vuốt ve sau đầu cô, "Em nhìn xem."Cô mở mắt ra một kẽ hở, chân mày lập tức nhíu lại, "... Đom đóm?"Anh thả con đom đóm kia ra, ánh sáng xanh rực rỡ nhảy múa thành vòng tròn trước mặt cô, như sao nhảy vào bãi cỏ. Đôi mắt cô đuổi theo nó rồi lúc này mới nhận ra xung quanh mình có rất nhiều đom đóm đang bay lơ lửng trên bầu trời, giống như hàng ngàn bụi sao bị gió chiều đè bẹp.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mạnh Dịch ôm cô ngồi dậy, trăng sáng cách rất gần, xuyên qua mây mù treo trên đầu anh, xoắn lại thành hàng triệu sợi tơ trong suốt, trói chặt cơ thể cô lên trên, cô có cảm giác như đang bay vào không gian, chìm nổi bồng bềnh trong dải ngân hà yên tĩnh và lộng lẫy.Cô bất ngờ nắm lấy tay anh, muốn anh cùng cô, môi cô run run hé mở phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ kéo dài, hai chân bám chặt vào eo anh, ở một khắc hồn vía lên mây kia kéo anh đến trên đỉnh sóng.Tim cô giống như đom đóm đụng loạn trong bình thủy tinh, tứ chi cũng loạn. Cô bị anh cố định vào trong ngực, run lên một cái buông lỏng rồi siết chặt, tiểu huyệt nóng bỏng ngậm anh kẹp chặt thân mật, dường như muốn cùng anh hòa tan ở những con sóng nhẹ nhàng mềm mại.Mạnh Dịch ôm eo cô nhiệt tình đáp lại.Ánh trăng lúc sáng lúc tối, trước mắt chợt đen chợt trắng, Tịch Đồng nhắm mắt lắng nghe tiếng gió.Gió trong khe núi nhẹ nhàng xuyên rừng, vượt qua những vách đá cứng rắn, chạm vào những tảng đá dưới suối, làm xù lông chim non trong tổ, hương hoa oải hương và cây xương bồ đan thành lưới chảy dưới ánh trăng, bao phủ sinh linh trên bờ sông. Tiếng nước róc rách vang vọng xa xa, cô thất thần kêu lên, giọng nói trong trẻo mềm mại trôi theo vầng trăng, theo sự va chạm hỗn loạn của anh.Mạnh Dịch liếm mồ hôi trên cổ cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve khóe mắt đỏ thẫm và nhỏ giọt của cô, để cô kêu vang hơn, càng thỏa thích. Eo và hông động không ngừng, nhiều lần đỉnh vào chỗ hoa tâm sâu nhất, anh ấn vào chỗ eo lõm xuống của cô, lấp đầy đường hầm chật hẹp hồi lâu, xoa xoa cặp mông tròn trịa khiến cô phát run nuốt ăn no, một giọt cũng không lọt ra ngoài.Gió ngừng, hoa cam lặng lẽ rơi trên tóc cô. Tịch Đồng uể oải nằm trên vai anh, nhàn nhạt cắn anh một cái.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Mạnh Dịch ngửi mùi hoa, vẫn giữ trong cơ thể cô không muốn rút ra. Anh nghe thấy cô lẩm bẩm oán trách điều gì đó: "... Sẽ nhìn thấy."Anh tâm địa xấu xa đâm cô một cái: "Không có ai.""Anh đừng... Ưm... Đom đóm sẽ thấy... Đừng làm... Tôi không được...""Mặt trăng có đẹp không?""... Mạnh Dịch, anh đừng đâm... Đừng đâm... A... Đẹp, đẹp được chưa... Anh còn chưa nhìn..."Mạnh Dịch nhìn cô ngay cả cắn cũng không còn sức lực, thế là phát hiện lương tâm lui ra ngoài, lau sạch cho cô, thu dọn đồ đạc, dập tắt tia lửa rồi bế cô trở lại xe."Tôi vẫn luôn nhìn."Cô chính là trăng sáng của anh.Mạnh Dịch lái xe rất chậm để giảm bớt va chạm, cô ngồi ở đằng sau còn chưa thoải mái, yếu ớt hừ hừ, tính tình xấu hoàn toàn lộ rõ ra ngoài, anh vừa dỗ cô vừa mở cửa sổ xe, để cho không khí nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào.Mười lăm phút sau cuộc hành trình kéo dài mười phút, đêm khuya vắng người, đèn trong trường học đã tắt, chú chó đen gác cổng vẫn luôn sủa gâu gâu.Tịch Đồng bước xuống đất, đầu gối mềm nhũn, không thể nhấc chân lên được. Anh khóa cửa xe lại, vừa định chạm vào cánh tay cô thì trong bóng tối đột nhiên truyền tới một tiếng ken két vô cùng nhỏ nhẹ, ngay sau đó một tiếng vù vừa vang lên, thứ gì gào thét bay tới.Ngay sau đó, cô bị Mạnh Dịch đẩy xuống đất.—Tác giả có lời muốn nói:Miêu tả hơi nhiều, nhưng loại “xe” này không viết hoàn cảnh rất khó coi ~ Đốt cây xương bồ là để đuổi muỗi, cộng điểm giường phẩm cho Mạnh tổngĐếm ngược để trở thành chính thức: 5