"Rắc!"Tịch Đồng ngã xuống đất, thủy tinh phát ra âm thanh vỡ vụn.Ngay sau đó lại là một tiếng bụp khác, lần này cách cô rất gần.Chú chó trong sân sủa điên cuồng, buội cây huyên náo nhốn nháo, có người bỏ chạy.Tịch Đồng chống người dậy, cánh tay bị đá cào xước, đau âm ỉ. Cô sờ một cái, bàn tay cô ấm áp trơn nhẵn, đang nghi ngờ tại sao mình lại chảy máu nhiều như vậy thì một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên từ bên cạnh cô.Cô hoàn toàn tỉnh táo, lập tức lăn một vòng đứng lên tìm anh: "Mạnh Dịch! Anh bị thương sao?"Mọi người trong trường học hoảng hốt, cửa sổ lần lượt sáng lên, một người cầm đèn pin chạy ra ngoài, "Xảy ra chuyện gì vậy? Có ăn trộm à?"Một tia sáng mạnh mẽ chiếu vào, Tịch Đồng theo bản năng quay đầu đi, dư quang quét qua người dựa trước xe ở sau lưng, lòng chợt lạnh, nhào tới: "Bị thương ở chỗ nào? Nói chuyện đi!"Sắc mặt Mạnh Dịch tái nhợt, cong khóe miệng: "Không có gì đáng ngại, trầy da thôi."Anh dùng tay trái kéo quần áo ra, ấn vào phần trên vết thương, nhẹ nhàng nhíu mày lại, động tác này khiến Tịch Đồng đau đến nước mắt tràn ra, thấy máu tươi ào ào chảy ra ngoài, cô run rẩy hét về phía sau: "Đi lấy hộp y tế!"Gương chiếu hậu bên trái của chiếc xe vừa rồi bị vỡ, mới vừa rồi cô đứng ở trước gương, nếu không phải Mạnh Dịch đẩy cô ra thì bây giờ cô đã xong đời rồi.Tình nguyện viên kia nghe tiếng cô kêu thì chạy tới xem tình hình trước, ánh mắt Tịch Đồng chợt cứng đờ, vội vàng nắm lấy nửa báng súng màu đen lộ ra sau lưng Mạnh Dịch giấu dưới váy, cô giả vờ bị thương ở chân, khom người che váy lại.Vật này không thể cho người khác nhìn thấy, rất khó giải thích.Đèn pin chiếu nhanh đến mức Mạnh Dịch chỉ kịp kẹp cây súng vào giữa người và mui xe. Mới vừa rồi người nọ nổ súng vào người Tịch Đồng, anh lập tức bắn trả một phát súng, để cho đối phương biết trong tay anh có vũ khí. Đúng như dự đoán, người nọ tới để đe dọa anh, thấy anh có súng liền bỏ chạy trước.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nam tình nguyện viên đến gần, vội vàng kéo Tịch Đồng ra, đỡ Mạnh Dịch: "Mạnh tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy? Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện không?""Không cần, trong xe có thuốc cầm máu. Mới rồi có kẻ trộm có súng muốn trộm đồ trong xe, hắn hẳn đã theo dõi tôi một lúc, biết tôi không đưa vệ sĩ theo." Giọng anh hòa hoãn.Người tình nguyện "ai da" một tiếng: "Vùng khỉ ho cò gáy đầy rẫy điêu dân, nơi này trị an kém, mấy năm trước còn xảy ra vụ xả súng. Mạnh tiên sinh, chắc chắn chiếc Mercedes-Benz của anh quá chói mắt! Muốn báo cảnh sát không?"Mạnh Dịch lắc đầu: "Được rồi, không tiện truyền bá tin tức."Tình nguyện viên suy nghĩ một chút, cũng phải, cái thân phận này của Mạnh Dịch gặp phải vụ này sẽ lên hot search. Đến lúc đó truyền thông nói anh chết cũng có, gây bất lợi cho kinh doanh của tập đoàn. Nhưng anh cũng thật lớn gan, không mang theo vệ sĩ mà dám ra ngoài.Mạnh Dịch được dìu vào ký túc xá, Tịch Đồng mang nước cho anh rửa sạch. Nói là trầy da quả thực quá nhẹ, trên vai phải bị viên đạn cắt một mảnh thịt nhỏ, may mắn vết thương không sâu nhưng chảy nhiều máu và động mạch bị tổn thương.Chính anh tự thuần thục băng bó xong, hiệu trưởng không yên tâm nên kêu người đi mời bác sĩ trong thôn. Bác sĩ trong thôn là một ông lão, đi xe ba bánh đến đây vào lúc hai giờ sáng, mắt nhìn vải thưa chỉnh tề thì ngáp một cái, vỗ vỗ vai Mạnh Dịch: "Chàng trai đi lính à, sao trên lưng lại có nhiều vết sẹo như vậy?"Tịch Đồng nóng nảy: "Ông đừng vỗ anh ấy! Anh ấy chảy rất nhiều máu!"Bác sĩ trong thôn liếc cô: "Không sao đâu, nhìn cơ thể của cậu ta đi, dưỡng mười ngày nửa tháng là ổn hết cả. Bạn gái nhỉ, nhớ bồi bổ một số thực phẩm bổ dưỡng, cơm nước trong quân đội không tốt bằng ở nhà."Tịch Đồng đang gấp cũng không tranh cãi bạn gái hay không bạn gái: "Anh ấy có cái gì không ăn được ạ? Ông ơi, viết giúp cháu những thứ cần kiêng vào giấy đi."Bác sĩ trong thôn lười viết chữ, nói miệng báo một chuỗi thức ăn gây dị ứng, Tịch Đồng lấy điện thoại ghi lại, ông ấy lại nói: "Tôi sẽ đưa thêm cho cô một vài đơn thuốc bổ dưỡng, cô đi đến thị trấn để hốt thuốc."Tịch Đồng nhớ xong, ông ấy chỉ ra: "Cái này là bổ gan, cái này là bổ phổi, cái này là bổ thận."Tịch Đồng: "..."Lang băm, nhất định là nhận tiền hoa hồng từ hiệu thuốc.Mạnh Dịch cần bổ thận sao?Cần không??Anh chỉ cần bổ não.Sau khi tiễn bác sĩ thôn đi, cô thở ra một hơi, tim rơi vào trong bụng. Quay đầu nhìn Mạnh Dịch, anh đã tựa vào gối ngủ, môi khô ráo trắng bệch, chân mày hiện ra nét mệt mỏi.Giường quá nhỏ, kích thước 90 mét x 1,9 mét anh gần như chiếm hết. Cô cầm chìa khóa xe của anh, lười dọn chiếc giường gấp ra khỏi cốp xe, ôm tấm thảm trải sàn vừa chạm vào gối đã chìm vào mộng đẹp.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Lúc Mạnh Dịch tỉnh lại, Tịch Đồng không có ở đây.Vết thương đắp thuốc, từng trận đau nhức. Ánh nắng buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, rất nhanh trong phòng trở nên nóng bức.Đầu giường để nước ấm cùng thuốc chống viêm, trên mặt đất có một đống xác muỗi, bị vỉ đập điện đốt cháy khét chưa kịp dọn. Anh vào toilet, nước rửa mặt tràn đầy một thùng đủ cho anh dùng.Anh gọi điện cho Trần Du, dặn dò mấy chuyện, lại kêu vệ sĩ ở lại trấn trên, đừng bứt dây động rừng. Đang nói, Tịch Đồng bưng bữa trưa đi vào, tóc thắt bím đuôi ngựa có chút loạn, mồ hôi trên trán lấm tấm, hai má ửng hồng, có vẻ như có rất nhiều công việc."Ăn xong anh về khách sạn đi, vết thương nhiễm trùng sẽ không tốt, phải có máy điều hòa không khí."Mạnh Dịch uể oải nằm lại trên giường, tròng mắt nhìn vai phải của bản thân, giơ tay lên hít một hơi khí lạnh."Anh đừng cử động!" Tịch Đồng thấy dáng vẻ không thành thật của anh, vội vàng đè anh lại, múc một muỗng cháo bát bảo táo đỏ long nhãn, thổi thổi đưa đến bên miệng anh, nhẹ giọng nói: "Không nóng, ăn nhanh lên một chút."Đột nhiên Mạnh Dịch cảm thấy mình còn có thể chịu thêm ba viên đạn nữa.Nhưng anh tỏ ra rất chững chạc, tử khí trầm trầm tựa vào trên đệm, nói với cô: "Đau quá." Cô ừ một tiếng, mí mắt tiu nghỉu xuống, lặng lẽ đút cho anh nửa chén cháo. Cô mở lọ sành, đeo găng tay dùng một lần rồi xé miếng gà hấp thuốc. Mùi hoàng kỳ tràn ngập khắp căn phòng. Cô xé thịt đùi gà rất nhỏ nhúng vào chút giấm, cho vào chén cơm trắng, đặt thìa vào tay trái của anh.Mạnh Dịch nghiêng đầu nói: "Cảm ơn, không có khẩu vị, tôi no rồi."Tịch Đồng cau mày, "Quá ít, ăn thêm một chút, lúc này sức đề kháng là quan trọng nhất." Thấy anh vẫn không muốn ăn, cô cương quyết múc một thìa cơm và rau, "Há miệng, há miệng đi mà."Mạnh Dịch mím khóe môi, nghe lời há mồm, đầu lưỡi vừa đụng thịt gà đã biết của do cô nấu. Cô thích nhét nửa quả chanh vào bụng gà, ăn có vị thanh mát, không ngấy.Cơm cô đút cho anh không còn một mống, để cô giúp anh lau sạch vết dầu, anh hỏi: "Em đến trấn trên à?""Sáng nay tôi đi lấy thuốc và mua trái cây... Ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn đấy."Mạnh Dịch chưa bao giờ nghe cô nói chuyện nhẹ nhàng và ân cần như vậy. Phải rất cố gắng mới có thể kìm nén ý muốn ngồi dậy, thiên ngôn vạn ngữ đến trên môi anh, nhưng chỉ có một từ: "Đau."Tịch Đồng thở dài, cởi bao tay, rút khăn giấy ướt lau mồ hôi chảy trên ngực anh, rất nhẹ, lại tỉ mỉ, một mực lau bên mép vải thưa, "Nhịn một chút có được không, dưỡng vài ngày nữa sẽ lành thôi."Mạnh Dịch nói: "Tôi ở đây dưỡng thương, dù sao cũng nghỉ phép."Anh nghĩ thông suốt rồi, mấy ngày nay cố gắng vun đắp cảm tình, nhắm đến KPI các hạng độ hảo cảm, nếu như cô vẫn giấu tâm tư không nói với anh, chờ hợp đồng vừa kết thúc vào tuần sau anh liền giáng đòn phủ đầu tốc chiến tốc thắng, ắt phải khiến cô tiếp nhận thân phận mới của anh.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Anh hết sức có lòng tin với mấy ngày kế tiếp, hôm nay thái độ của cô đã có sự chuyển biến lớn, anh chảy máu nhất định chính là khởi đầu thuận lợi, vô cùng cát lợi.Tịch Đồng trừng mắt nhìn anh: "Không được, anh phải quay lại trấn, nếu không thì trở về Ngân Thành. Sao anh đến mà không đưa vệ sĩ theo cùng? Rất nguy hiểm đấy, sao tay súng đó lại đến đây?"Nhắc tới chuyện này, cô lấy khẩu súng lục giấu dưới gối ra: "Sao anh lại mang theo súng?""Thói quen, phòng thân."Cũng đúng, cha mẹ anh chắc chắn đã gửi anh đi học kỹ năng tự vệ. Làm sao một người trong danh sách giàu nhất thế giới lại có thể dễ dàng bị ám sát.Cô cảm thán: "Anh nổ súng thật là nhanh, sao tôi không biết trên người anh vẫn luôn có súng nhỉ?"Mạnh Dịch nghĩ cô chưa bao giờ chủ động ôm anh, lúc anh ôm cô chắc chắn súng đã được tháo ra, nếu không chờ làm xong cô tức giận lên không chừng sẽ bắn anh một phát."Tôi có thể xem được không?"Cô tò mò chọc vào báng súng, Mạnh Dịch cả kinh lanh tay lẹ mắt đoạt súng lại: "Đừng đụng!"Chỉ cần nhìn năng lực động thủ kém cỏi của cô, bao còn không đeo được, anh rất sợ cô lấy lửa làm mình bị thương."Anh hung dữ cái gì chứ! Tôi chỉ muốn nhìn một chút." Cô bẹp bẹp miệng, người đàn ông này thật nhỏ mọn, đụng một chút thì thế nào chứ.Mạnh Dịch cảm thấy cô tức giận vô cớ, có lẽ cô nấu cơm rót nước đến mệt rồi. Anh nói sang chuyện khác: "Người tối hôm qua hẳn là gần đây có bất mãn với tôi nên dùng súng để thị uy."Lúc ấy ánh trăng rất sáng, có thể thấy rõ quần áo nam nữ. Anh đứng bên phải Tịch Đồng, hướng của viên đạn là bên tay trái của cô, đánh trúng kính chiếu hậu. Tay súng cũng không muốn giết anh, cũng không phải đặc biệt nhắm vào Tịch Đồng, chỉ muốn cho anh một bài học, để anh ý thức được đã chọc người nào đó rồi.Tịch Đồng không kết thù ở bên ngoài, anh cẩn thận nghĩ lại, sẽ không phải người phụ nữ nào đó tổn thương cô vì anh chứ. Anh cũng không tiếp xúc qua bao nhiêu sát thủ phái nữ có năng lực, các cô ấy có tiền có thế, căn bản không thiếu đàn ông, khinh thường làm loại chuyện tranh đoạt tình nhân này."Chiều hướng gần đây?" Tịch đồng bị anh dẫn dắt, bật thốt lên: "Chẳng lẽ là không ưa vì anh thu mua 20% quyền cổ Đông Nhạc sao."Mạnh Dịch có chút kinh ngạc, cười: "Không nghĩ tới em quan tâm động tĩnh của ME như vậy."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng phấn khích mười phần: "Ai quan tâm? Chuyện này tràn lan trên mạng, chỉ cần lướt qua weibo là biết."Mạnh Dịch giải thích với cô: "Nắm giữ dưới 20% cổ phần được coi là đầu tư vào hạng nhất Financial Assets, từ 20% đến 50% là Associate, tiếng Trung gọi là liên doanh, ME có thể có tác động đáng kể đến Đông Nhạc nhưng không có quyền khống chế."Cô nghe hiểu: "Vậy là anh coi trọng Đông Nhạc sao? Anh có điều tra chuyện quỹ hội hay không? Hách tổng ông ta..."Mạnh Dịch nói: "Không phải bây giờ tôi đang tra sao? Có kết quả sẽ nói với em. Em là phóng viên, viết bản thảo cho tốt là được, không cần phải quản chuyện quỹ hội, không phải trách nhiệm của em."Tịch Đồng lập tức tức giận, cầm chén vừa thu lại: "Anh có ý gì? Tôi chú ý chuyện này là sai rồi sao? Tôi thấy anh là ăn no mới để ý tới tôi. Điện thoại của anh đâu? Tôi gọi điện cho vệ sĩ, buổi chiều anh trở về trấn trên đi."Mạnh Dịch vui vẻ hỏi, hướng dẫn từng bước: "Sao em phải kêu tôi đưa điện thoại của tôi cho em, em là gì của tôi?"Tịch Đồng chén cũng không thể giữ vững, đôi mắt cô đỏ hoe trước mặt anh, cô nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Tôi là bạn giường của anh."Nói xong cũng bùng bụp chạy ra ngoài.Mạnh Dịch suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình nói sai, anh không nên gấp như vậy.--- Tác giả có lời muốn nói:Mạnh tổng đắc ý vênh váo, ngữ văn lại không đạt yêu cầu, khả năng đây là lần cuối cùng anh làm chó.1. Phiên bản bình thường: Em không cần phải quan tâm chuyện này, đây không phải là nghĩa vụ của em2. Phiên bản lỗi: Em không cần phải quan tâm chuyện này, đây không phải là trách nhiệm của em