Sáng hôm sau trả phòng, cô lễ tân lấy lại thẻ phòng, tỏ vẻ sâu xa.Hôm trước vẫn còn phân biệt rõ ràng nhưng hôm nay lại dính chặt như keo sơn.Kịch bản tổng tài bây giờ cũng thật kỳ diệu.Mạnh Dịch lái xe chở đầy đồ cúng tế về vùng nông thôn, vệ sĩ cũng đi theo. Tịch Đồng luôn có cảm giác mình giống như bạn gái của một lão đại xã hội đen trong phim điện ảnh trở về nhà trong bộ quần áo sang trọng, chỉ thiếu sợi dây chuyền vàng lớn và chiếc áo khoác lông chồn.Phải mất hai giờ để đi từ Vinh Thành đến Hà Hoa Vu ở huyện Ngọc Lan. Buổi trưa, cả nhóm ăn cơm ở gần chính quyền huyện. Mạnh Dịch ngại quá mỡ nên chưa ăn mấy miếng đã ra ngoài hút thuốc.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tịch Đồng ăn xong, cô đi ra ngoài tìm anh thì thấy anh đang đứng bên bồn hoa, nhìn về phía tòa nhà có phù hiệu cảnh sát phía xa."Đó là Cục Công an huyện. Ba em từng làm việc ở đó. Ông ấy rất... Yêu nước, tận tâm, trung thực và thân thiện."Mạnh Dịch nhớ tới cô đã sử dụng Alipay để quét các phước lành trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng không thể nhận được phước lành từ sự cống hiến."Anh nghe nói ông ấy hy sinh trong khi làm nhiệm vụ.”Tịch Đồng lắc đầu, "Không hẳn là vậy. Ông ấy bị tai nạn xe trên đường đi từ đơn vị về, không phải bị thương bỏ mạng trong khi vật lộn với bọn côn đồ như anh nghĩ."Lúc cô tám tuổi, ba cô nghỉ phép, cả gia đình đến nhà bà ngoại cô ở Hà Hoa Vu để trốn cái nóng mùa hè. Ba cô có chuyện tạm thời quay lại Cục Công an một chuyến, nhưng không bao giờ quay lại nữa. Chiếc xe gây tai nạn không có biển số, được lái ra từ một nhà kho bỏ hoang, tài xế tông vào người rồi bỏ chạy. Hôm đó trời mưa to như thác đổ, trên đường không có người chứng kiến, không có camera giám sát, không để lại dấu vân tay nên vụ án không giải quyết được gì, cục trưởng rất áy náy, trợ cấp cho gia đình nhà họ Tịch như hy sinh vì nhiệm vụ. Diệp Bích cho rằng chồng mình chết một cách kỳ lạ, có thể ông ấy có thù oán khi điều tra vụ án nhưng gia đình không có bối cảnh nên không thể tra được, cũng không thể làm gì được. Bà ấy cảm thấy thành phố lớn tốt, quản lý nghiêm ngặt hơn huyện thành nhỏ, pháp trị an toàn, có nhiều cơ hội việc làm cho các bà mẹ đơn thân nên bà ấy đã nhận trợ cấp và đưa con rời khỏi miền Bắc.Nghe xong, Mạnh Dịch nói: "Mẹ em là một người rất sáng suốt.""Đúng vậy. Hơn nữa đôi khi em cảm thấy bà thật bướng bỉnh, họ hàng xa không hề quan tâm đến chúng em. Bà vừa chăm sóc em vừa thi biên chế giáo viên, lại không có hộ khẩu. Điểm GPA đại học của em không đủ để có được một suất trao đổi tại một trường danh tiếng của Anh hoặc Mỹ, nên em đã đến Thụy Sĩ. Mặc dù gia đình của em thuộc diện khá giả, nhưng thức ăn và chỗ ở ở Thụy Sĩ rất đắt đỏ, dù có học bổng em cũng không dám tiêu tiền phung phí. Những đồ ăn đắt tiền như vải đóng hộp, 750 gram nấm Matsutake và măng tây trong túi đều không dám dùng. Đặt trên vé cơ sở được ký gửi bốn vali, nhưng em không mua quần áo nào nên chỉ dùng hai cái. Mẹ em nói em có thể tiết kiệm tiền bằng cách đi học ở Geneva, nhưng đi ra ngoài chơi không thể tiết kiệm. Bà ấy bảo em hãy tiêu hết tiền đi du lịch, bà ấy nói nhà nghèo cũng phải sống như gia đình giàu có, cái gì cũng phải xem qua một lần để sau này không dễ dàng bị nam sinh dùng mánh khóe nhỏ lừa gạt đi."Mạnh Dịch suy nghĩ một lúc, "Em cam tâm tình nguyện đi cùng anh, anh không hề lừa gạt em.""Còn nói không có lừa gạt!" Tịch Đồng hừ một tiếng, kéo cánh tay anh đi lên xe.Cô đang giả vờ làm gì đó, chẳng lẽ chờ cô xé hợp đồng anh mới phát hiện mình thích cô à? …Hà Hoa Vu nằm ở ngoại ô huyện Ngọc Lan. Mười sáu năm trôi qua, con đường đất đỏ vẫn rất khó đi và gập ghềnh, vì sợ làm vỡ chai rượu mao đài dùng để viếng mộ nên Mạnh Dịch phải lái xe hơn hai tiếng đồng hồ để đi được quãng đường hàng chục km.Diệp Bích đang nói chuyện với một bà lão tóc trắng ở cổng làng, bà lão có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy chiếc xe đậu ở bờ ruộng, một thanh niên rất kiệt xuất từ trong xe đi xuống: "Đây là con rể của cháu sao?"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Diệp Bích lắc đầu: "Còn sớm lắm."Bà ấy vui mừng nhìn Mạnh Dịch tự mình xách mấy túi đồ đạc lớn ra khỏi cốp xe, bà lão cảm thấy ánh mắt kia không khác gì với ánh mắt nhìn con rể.Tịch Đồng kéo Mạnh Dịch tung tăng đi qua: "Mẹ!"Mạnh Dịch gọi dì trước một tiếng rồi lại chào bà cụ, ngoan đến mức chỉ nhắc nhở người ta nhớ tới tám chữ "Kính già yêu trẻ, hiếu thuận trưởng bối".Bà cụ mỉm cười sờ sờ đầu Tịch Đồng, lại đưa cho cô một miếng kẹo gạo chiên nhỏ như trước: "Đồng Đồng à, lâu rồi cháu không về, cháu lớn như vậy rồi! Đây là đối tượng của cháu sao?"Tịch Đồng đỏ mặt gật đầu một cái.Mạnh Dịch chuẩn bị chu toàn, lấy một chiếc khăn lụa nhỏ từ trong túi giấy ra, không quá đắt tiền nhưng rất đẹp, đưa cho bà cụ.Bà cụ rất thích đồ dễ thương, thắt nó ngay tại chỗ, vỗ nhẹ vào tay Diệp Bích, nói: "Cháu thật có phúc."Sau đó bà đưa cho Mạnh Nghị hai miếng kẹo cơm chiên lớn, còn nhiều hơn Tịch Đồng một miếng.Tịch Đồng: "..."Tại sao trước đây không thấy anh biết làm người như vậy?Diệp Bích mỉm cười dẫn hai đứa trẻ trở về nhà cũ, dọc đường đi, bà thầm nghĩ trong đầu thằng nhóc này không nói lời nào mà đối đãi với bà như mẹ vợ, làm mọi việc trước rồi mới đòi danh phận, yên ổn ổn định, nhưng thực ra trong lòng không quá khôn khéo, gấp gáp yêu đương, hận không thể để cho người cả thôn đều biết anh cùng con gái trở về cúng tế.Nhà họ Tịch từng hưng thịnh ở Hà Hoa Vu, ông nội của Tịch Đồng có năm anh em, phòng gạch ngói đắp chừng mấy tòa. Tuy nhiên, ba cụ lớn đã chết đói vào năm 1960, hai người còn lại đã sớm qua đời, cũng không có con nên ông nội cô được sử dụng cả ngôi nhà, sau khi chết để lại cho bà nội và ba cô. Bà nội của cô là người tốt bụng đã bán ba căn nhà cho các góa phụ trong thôn với giá rẻ, còn giữ lại hai căn cho riêng mình.Mạnh Dịch bước đi trên bờ ruộng, hai bên là cánh đồng lúa xanh mướt, đàn cò nhẹ nhàng bay lượn. Anh vẫn luôn nắm tay Tịch Đồng, nhìn thấy khói bếp cuộn lên từ xa, mặt trời lặn ở lưng chừng núi, chiếu lên mái nhà một màu đỏ vàng."Hai căn nhà trệt kia là của gia đình chúng ta." Tịch Đồng chỉ cho anh nhìn: "Có một tòa đã bị cháy rụi. Sau khi biết ba em xảy ra tai nạn ô tô, mẹ em lập tức đến bệnh viện huyện. Đêm hôm sau, ngôi nhà đột nhiên bốc cháy, bà nội bảo bọn em chạy trốn trước, bà không muốn để lại những đồ có giá trị nên không chạy ra ngoài."Giọng Tịch Đồng trầm xuống. Cho dù ký ức đã mơ hồ nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi năm đó vẫn để lại hậu di chứng trong cô, cô gặp ác mộng sẽ luôn mơ thấy hỏa hoạn.Mạnh Dịch hỏi: "'Chúng ta?""À, em nhớ ba em tạm thời quay lại đơn vị làm việc, mẹ em lái xe đến đón ông ấy. Trên đường đi họ mang theo một đứa trẻ bị lạc về nhà. Sau vụ cháy, anh ấy đã tìm thấy ba mẹ nên về nhà, phải không mẹ?"Diệp Bích không nhìn lại, ừ một tiếng.Tịch Đồng: "Đều đi qua biết bao năm."