Mạnh Dịch cảm thấy mạch suy nghĩ của bản thân và cô căn bản không ở cùng một hành tinh.Cô ngủ với anh?Công cụ?Xem thường?Bóc lột?Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Tất cả những thứ này đều thật sự tồn tại sao?Anh đợi ba tháng, nằm mơ cũng chờ chính miệng cô nói ra câu nói kia, thừa nhận với anh, nhưng bây giờ anh đang nhận được cái gì?Mạnh Dịch nắm lấy cánh tay cô, vẻ mặt u ám đến mức trời muốn mưa: "Ký tên."Tịch Đồng giống như đầy tớ dưới ngòi bút của Lỗ Tấn, hay bảo mẫu trong thơ Ngải Thanh, cô rưng rưng ký tên mình. Ký xong, cô ném cây bút đi, quay đầu vừa kéo chú chó, vừa ôm, vừa khóc, có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.Chú chó Collie cũng vội muốn chết, điên cuồng liếm cằm cô, quay đầu nhìn chủ nhân, thật giống như đang nói: Tôi không phải là người, nhưng anh thật sự là chó.Mạnh Dịch ngại cô cả người đều là nước miếng của chó, tuyệt tình tách cô với chú chó ra, kéo cô lên lầu, ném vào phòng tắm, "Tắm rửa sạch sẽ!"Tịch Đồng tuyệt vọng khóa cửa, một thân khói dầu, còn có mồ hôi nước mắt, tắm nửa giờ mới lằng nhằng xong, cô trùm khăn tắm lên, hậu tri hậu giác phát hiện cô không có quần áo để thay.Quần áo bẩn không thấy, cô nhắm mắt đi tìm thì gặp Mạnh Dịch lau tóc đi ra từ phòng ngủ chính. Giọt nước từ thân thể cường tráng rắn chắc trượt xuống khuôn ngực trần, liếm ra một vệt ướt lấp lánh.Tịch Đồng cảnh giác lui về phía sau một bước, "Quần áo của tôi đâu?"Mạnh Dịch ném chiếc khăn tắm xuống đất, nhìn cô một lúc, "Em nghĩ thế nào, với tư cách là bạn giường, tôi kêu em đi tắm, ném quần áo của em đi là có ý gì?"Tịch Đồng trợn to hai mắt: "Anh ném? Anh dám ném quần áo của tôi? !"Mạnh Dịch cảm thấy cô luôn không bắt được điểm chính.Tịch Đồng đi vòng qua anh, chạy xuống lầu lục thùng rác. Chưa kịp tới phòng khách đã bị kéo đến trước mặt anh, hô hấp nóng bỏng phun lên gò má: "Tôi muốn ngay bây giờ."Tịch Đồng đang bực bội: "Tôi không muốn!"Một cổ khí lạnh đập vào mặt, như cuồng phong bạo vũ trước mây đen, bao trùm cô trong không gian nhỏ hẹp. Cô nhìn thấy đôi mắt nheo lại của anh, cơn tức giận không thể kiểm soát nổi lên và bùng phát từ vòng xoáy tối tăm, rồi cô nhận ra mình đã nói những lời phi thường biết bao.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cô nghĩ đến điều khoản ngang ngược vừa ký, giọng nói yếu ớt: "Thật xin lỗi, hôm nay không thoải mái, không muốn làm.""Không thoải mái?" Mạnh Dịch lạnh lùng nói: "Vậy chờ lát nữa càng không thoải mái."Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, thô bạo xé toạc chiếc khăn tắm ra. Những sợi lông mềm mại vẽ nên một vệt đỏ trên làn da mỏng manh của cô, làm nổi bật những dấu vết còn chưa phai mờ từ lần trước, giống như hoa mận đỏ nở trong tuyết. Khi nhìn thấy, anh lập tức trở nên cứng rắn, hung khí sôi sục ngẩng cao đầu.Tịch Đồng liều mạng giãy giụa, đá anh, dùng đầu gối đẩy anh ta, "Anh buông tay ra! Buông ra!"Có cô ở đây, anh điên rồi mới dùng tay giải quyết. Sắc mặt Mạnh Dịch xanh mét, dùng sức siết chặt cô đang bất an giãy giụa, bàn tay đè lên xương cụt của cô. Tịch Đồng lập tức dính sát ở trước người anh, cô bị nhiệt độ nóng bỏng của anh làm cho run lẩy bẩy.Vật kia vừa lớn vừa thô, cô liếc mắt nhìn đã sợ hãi, chưa kể nó đang nhìn chằm chằm như hổ đói mài tới lui ở cửa ra vào, phun ra chất lỏng.Phản ứng của cơ thể là thói quen, anh làm cô ướt, cho tới bây giờ không cần đầy một phút. Tịch Đồng cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận hận, cô luôn bao dung anh vô hạn trong những vấn đề như vậy, mặc anh lôi kéo xoa nắn, giống như một con cá trên thớt của anh.Vì vậy cô lấy dũng khí quát lên: "Tôi không muốn làm! Mạnh Dịch, đồ khốn kiếp—"Anh vỗ bốp một cái lên cặp mông trắng trẻo rồi cứ cứng rắn như vậy chen vào, trong nháy mắt lấp đầy cô. Anh thở hổn hển: "Khốn kiếp?"Tịch Đồng bị cái đánh này đánh cho đầu óc trống rỗng, qua mấy giây, cơn đau xé rách lan dọc theo các đầu dây thần kinh từ các kinh mạch chưa hoàn toàn ẩm ướt lan tràn ra. Đôi mắt cô chợt bị bao phủ bởi một lớp hơi nước, tiếng gọi buồn bã:"Mạnh Dịch! Anh có phải là người hay không vậy!"Hôm nay Mạnh Dịch không làm người, anh chính là tên khốn khiếp cô mới bổ nhiệm. Chôn ở nơi sâu nhất của cô, hung hăng đẩy vào, hung hăng đâm vào bên trong, một lần so với một lần còn hung tàn hơn. Cô bị anh đâm đến gần như nhấc chân lên khỏi mặt đất, không thể không bám lên vai anh, như đang ngồi trên một chiếc trực thăng bay qua những đám mây hỗn loạn, mắt thấy sắp bị ném ra khỏi cửa cabin ngã tan xương nát thịt.Cô càng đau càng không cam lòng, cho dù khóc không thở được, vẫn tỏ ra bướng bỉnh hiếm thấy, chết cũng không phục: "Anh dựa vào cái gì ném đồ của tôi. Mạnh Dịch, anh đáng ghét, anh quá đáng ghét, anh còn học luật, có biết... Huhu, có biết tài sản tư hữu thiêng liêng không thể xâm phạm không! ... Đau! Anh nhẹ một chút!"Mạnh Dịch muốn giáo huấn cô gái không có đầu óc này thật tốt. Anh dựa vào bàn ăn, quấn hai chân cô quanh eo mình rồi đánh mông cô bảy tám cái. Cánh cửa kính tủ phản chiếu một màu hồng như sáp, giống như cái mới mở ra, nó giống như một loại trái cây, kích thích sự thèm ăn của anh, anh cắn lấy sữa tuyết đung đưa của cô, vừa mút vừa liếm.Phía dưới của Tịch Đồng bị anh chống đỡ căng muốn chết, phía trên bị anh ăn tê dại không chịu nổi, thần trí bị kéo ra khỏi cơ thể từng chút một, cơn đau dần dần biến mất trong làn nước xuân róc rách, khoái cảm bị xoắn lại thành một sợi chỉ, móc vào tứ chi và xương của cô, đốt cháy vào thời điểm anh phóng thích với một tiếng rên rỉ, linh hồn cũng ra khỏi cơ thể.Cô giống như một con rối bị treo trên dây, ngước nhìn người điều khiển trên tấm rèm, đôi mắt đen tuyền đã mất đi ánh sáng, hoa huyệt vẫn đang quấn lấy anh, kẹp anh, không giúp cô phản kháng.Giọng nói của Mạnh Dịch cũng không ổn, cắn vào dái tai xinh đẹp của cô: "Em vừa nói tôi không có tay sao?"Tịch Đồng còn chưa xuống từ trên đỉnh sóng, ngón trỏ thon dài của anh mò tới chạm vào giữa chân ướt át của cô, lượn quanh đánh vòng, sau đó đâm vào.Cơ thể cô kịch liệt run một cái, đoán trước được anh sẽ làm gì, nhưng anh không cho cho cô một cơ hội để cầu xin sự thương xót. Anh đùa bỡn đầu vú tội nghiệp sung huyết, xoa mạnh, từ đầu đến chân cô bị một tia chớp bổ cho thông suốt, ngẩng cao đầu hét lên, bức tường bên trong đột nhiên co rút thật chặt, co quắp phun ra từng cổ hoa dịch trong suốt."Này thì sao?"Hai mắt Mạnh Dịch đỏ bừng, giống như sói đói chưa ăn no, dương vật nửa mềm của anh lấy lại sức lực, đâm bên trong một cái, ép ra nhiều nước hơn. Cô có giọng nói trong trẻo dễ nghe, tiếng kêu của cô nghe thật dễ nghe, anh làm cô bao nhiêu tùy thích, cô kêu đến khàn cả giọng, anh thích cô, thích đến mức muốn chết trên người cô, cùng cô biến thành tro bụi.Tịch Đồng còn chưa muốn chết, cô còn muốn sống nên dùng mắt cá chân gãi gãi xương cụt của anh, một hành động mà anh không thể chịu đựng được nhất.Nhưng anh nhìn ra, dùng một tay cầm lấy, vừa cắm vào cô vừa đi vào phòng tắm, giọng điệu dịu đi một chút, chỉ vào góc tường: "Tôi ném quần áo của em đi, là ném trong máy giặt."Tịch Đồng kêu đến mệt, nước mắt lưng tròng nằm trên vai anh, cô cảm thấy choáng váng, ánh nắng ấm áp từ sau đầu chiếu xuống, chiếu vào lưng cô, cơn gió đầu hè.Cơn gió này đánh thức cô, cô run rẩy nhào trong vòng tay anh, khẩn trương hỏi: "Anh lấy đồ trong túi ra chưa?"Mạnh Dịch: "..."Tịch Đồng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ném anh vào trong máy giặt quần áo: "Khốn kiếp! Son môi của tôi còn ở bên trong đó! Hết hàng rồi. Mua ở đâu đây... Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!"Mạnh Dịch nhìn cô như thể có mang thâm cừu đại hận, lần đầu tiên anh cảm thấy chột dạ, ướt đẫm lui ra ngoài, đứng bên cạnh máy giặt, hôn lên chóp mũi nhỏ của cô: "Tôi mua cái mới cho em."Tịch Đồng được voi đòi tiên, nổi giận với anh, đấm vào vai anh: "Tôi không muốn đồ của anh! Không muốn tiền của anh! Anh nói xin lỗi! Mau xin lỗi tôi! Nói xin lỗi đi!" Mạnh Dịch cần thể diện: "Không.""Vậy anh gọi tôi một tiếng ba đi."Mạnh Dịch: "Thật xin lỗi."Cô sửng sốt một lúc, nước mắt rào rào rào rào chảy xuống, lòng chua xót không giải thích được, tủi thân muốn chết: "Anh đừng lúc nào cũng lừa dối tôi, tôi ghét anh như thế này, anh bắt nạt tôi, anh bắt nạt tôi không có ba..."Mạnh Dịch nhìn cô càng nói càng xa, cũng không biết nên dỗ dành như thế nào. Anh có thể nói anh chỉ thích lừa gạt cô, nhìn cô nôn nóng, nhìn cô tức giận, nhìn cô bị anh thuần phục thành một bãi nước sao?Cô khóc đến nỗi đầu anh đau nhức, cuối cùng anh nâng cằm cô lên, để cho ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt trong veo của cô: "Ba. Được rồi chứ?"---Tác giả có lời muốn nói:Mạnh tổng: Kỹ thuật giỏi là tôi sai sao?Giặt son chung với quần áo hậu quả thật là khủng khiếp.