Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Một lời này của nha hoàn, giống như trời thình lình nổi sấm chớp, nhất thời làm cho khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùn của Thượng Quan Gìa nhuộm đầy một trận âm mai, nhưng cũng đúng vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng va chạm của tảng đá ở một chỗ tối trong hoa viên truyền đến, tuy rằng tiếng độn rất nhỏ, lại khiến cho Thượng Quan Gìa cùng nhóm thị vệ đều chú ý đến.

“Thừa tướng, thuộc hạ nghe thấy bên kia giống như có động tĩnh…” Đôi mắt như ưng của Long Cửu cảnh giác liếc nhìn về hướng cách đó không xa, đồng thời cũng hỏi thị vệ bên cạnh:”Bên kia đã kiểm tra chưa?”

“Bên kia… Không, không có…” Thị vệ nao nao, bởi vì vừa rồi bóng đen đã từ chỗ này biến mất, cho nên bọn họ một mực cường điệu muốn tìm tòi duy nhất một chỗ này.


“Đi, đi qua xem.” Lon Cửu dẫn đầu cả đám thị vệ, trong nhóm thị vệ ở Thừa tướng phủ, võ công của hắn xem như thuộc loại thượng thừa, cho nên một mực trái phải đều đi theo Thượng Quan Gìa, phụ trách bảo hộ cho tướng quân.

“Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghe thấy bền ngoài ầm ĩ rầm rầm, thiếp thân cũng bừng tỉnh…” Tiếng nói của nhị phu nhân Xuân Hồng truyền đến, phụ nhân lại quay đầu nhìn xem, tứ phu nhân đã hơn nửa đêm cũng trang điểm xinh đẹp đi theo ra đây, tam phu nhân hình như còn tới trước hơn nàng, nhưng mà sắc mặt lại lộ ra vẻ sốt ruột, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Trong phủ có thích khác, Diệu nhi không thấy nữa! Tất cả đều đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, còn không mau giúp lão phu vào trong phủ tìm tòi từ trên xuống dưới xem, trừ bỏ hậu hoa viên, còn lại những chỗ khác đều phải lục soát, bao gồm cả sài phòng*(phòng cũi)…” Thượng Quan Gìa cau mày, tiếng nói khàn khàn cứng rắn lộ ra lệ khí nồng đậm, nếu như hái hoa tặc đã thật sự lẻn vào trong Thừa tướng phủ, vậy Thượng Quan Nghê Diệu chẳng phải là đang gặp nguy hiểm sao.

Ngắn ngủi mấy tháng trước kia, đích nữ của Thừa tướng phủ - Thượng Quan Khinh Vãn, bị phát hiện thân thể trần truồng nằm trong sài phòng, ký ức này hãy còn mới mẻ, nếu mà tai nạn như vậy tiếp tục tái diễn trong Thừa tướng phủ này nữa, chẳng phải là có người cố ý muốn hãm hại Thừa tướng phủ sao, hoàn toàn không để vị Thừa tướng đại nhân là hắn vào trong mắt mà.


“Người đâu? Lão… Lão gia, nhị tiểu thư ở trong này!” Long Cửu là người đầu tiên phát hiện đôi nam nữ đang ôm nhau ở bên tron ám giác*(ko biết là chỗ gì a), ánh mắt không khỏi tối sầm lại, kích động xoay tầm mắt đi, thần sắc có vẻ có chút lúng túng.

Nghe tiếng, Thượng Quan Gìa đi nhanh về phía trước, Liễu thị cũng không chờ được đi theo sau đó, nhưng mà một màn trước mắt lại làm cho tất cả mọi người sợ đến nây người, chỉ thấy nhị tiểu thư Thượng Quan Nghê Diệu ngã vào trong lòng của một nam nhân xa lạ, gò má đỏ ửng, hai ngưởi thân thiết kề sát vào nhau, không coi air a gì, tay lớn của nam nhân không an phận ở trên người nàng sờ loạn, nàng lại không có một chút phản kháng gì, ngươi tình ta nguyện, tình theo ý nồng.

“Làm càn! Còn… Còn không mau đem bọn họ kéo ra cho lão phu!” Thượng Quan Gìa rống to một tiếng, tiếng nói cứng rắn lộ ra khẽ run, bàn tay to ôm lấy ngực, sợ tới mức ngã xuống khiến cho nhị phu nhân cùng tứ phu nhân nhanh chóng tiến lên một phen nâng hắn dậy.


Bị người kéo ra, Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên thét lớn một tiếng, cả người giống như lập tức tỉnh táo lại, thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, bắt đầu hoảng loạn trừng lớn mắt, ánh mắt liếc nhìn nam tử một thân cẩm bào thêu hoa mạn đà la đỏ đậm như yêu nhiệt trước mắt, nàng nhớ rõ chính mình vừa rồi tới hậu hoa viên tìm tam hoàng tử, bởi vì bóng đêm quá tối, không nghị tới lại nhận sai người, sau đó…

Nên Thượng Quan Nghê Diệu cái gì cũng không nhớ rõ, ký ức ban nãy trong đầu đều trống rỗng, nàng hoàn toàn không biết kế tiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sau khi khôi phục lại ý thức, trước mắt đột nhiên xuất hiện nhiều gương mặt như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phụ thân Thượng Quan Gìa một mặt đầy hắc tuyến, làm cho nàng cả người nhất thời đều ngây ngẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui