Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Nàng giãy dụa, cũng không được, cái lồng kia, làm nàng không thoát ra được.

Mà người của nàng, cũng không khả năng trở về, bọn họ đều lui lại .

“Chết tiệt, mẹ nó ai tới cứu ta, cứu ta ta sẽ gả cho hắn......”

Sau khi nếm thử rất nhiều thất bại, bốn phía độnóng càng ngày càng cao, Đông Phương Ngữ Hinh tức giận hô to......

Nàng thanh âm rất lớn, người chung quanh đàn đều nghe rõ ràng, bất quá bọn họ nghe xong đều là lắc đầu, tình huống như vậy, cứu nàng, còn không phải muốn chết?

Lửa lớn như vậy, ai dám đi lên liều mạng?

Nữ nhân này, hiện tại rốt cục điên rồi......

Mọi người đưa ra kết luận như vậy .


Đông Phương Ngữ Hinh dãy giũa hồi lâu cũng không biện pháp thoát ra, xem ra chính mình được cứu là vô vọng, nàng cũng không giãy dụa nữa.

“Ai, đều nói thời khắc nguy hiểm tổng sẽ có anh hùng cứu mỹ nhân...... Ta này đều nói lấy thân mình báo đáp , thế nào còn chưa có người đến cứu ta đi ra ngoài đây?”

Nàng lầm bầm lầu bầu nói, vừa nói xong, bên ngoài cái lồng bỗng nhiên hơn một người mang mặt nạ màu vàng :

“Cô nương ngươi nói là thật?”

Nam tử mặt nạ màu vàng? thanh âm hắn khàn khàn, nghe qua rất là khó nghe, giống như cổ họng bị hủy hoại nên mới thế .

mặt nạ màu vàng che khuất toàn bộ gương mặt, nhìn không ra diện mạo, càng đoán không được tuổi của hắn.

“Vô nghĩa, ngươi xem ta giống như là lừa ngươi sao?”

Liếc mắt tên mặt nạ nam tử ngu ngốc này, Đông Phương Ngữ Hinh hậu tri hậu giác cảm thấy cí chút không đúng......

Di, vây quanh hắn, nhưng là lửa lớn a.

Vị mặt nạ đại ca này muốn làm anh hùng, mang theo mặt nạ đi lại cứu người, hắn cũng không dám đến khó chịu sao.

“Vậy là tốt rồi, bổn vương sẽ tin ngươi một lần......”

thanh âm khàn khan nghe qua làm cho người ta thật không thoải mái, bất quá tay hắn trực tiếp bắt lấy cái lồng, dùng sức nắm chặt, thế nhưng chặt đứt hai thanh sắt.

Như thế lặp lại, rất nhanh , cái lồng liền hở ra một lỗ hổng, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng chui ra.

Vừa mới đi ra, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, người liền bay cao xẹt qua lửa lớn, bay đến trước mặt tên tướng lĩnh hạ xuống.


Nhìn phương hướng hắn rơi xuống, Đông Phương Ngữ Hinh có chút không biết nói gì:

“Đại ca, ngươi có tri thức không vậy? Ngươi muốn cướp tù, tốt xấu cũng phải tránh đi quan binh a...... Chỗ nào có người mang theo phạm nhân đến trước mặt bọn họ như vậy? Chờ bọn họ vây diệt ngươi sao?”

“Yên tâm, có ta!”

Hắn quay đầu, đối với nàng thấp giọng nói, thanh âm không lớn, cũng rất khó nghe, bất quá đơn giản bốn chữ này, lại khiến Đông Phương Ngữ Hinh có một loại cảm giác an tâm ngoài ý muốn .

Yên tâm, có hắn.

Đây là một loại hứa hẹn, một loại bảo hộ, một loại......

Nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Hai người rơi xuống đất, quay đầu nhìn về phía điaị phương vừa mới đào tẩu , lúc này đã là một mảnh biển lửa.

“Oa...... Lợi hại......”


Dân chúngvây quanh, bỗng nhiên vỗ tay lớn như sấm, vừa mới mặt nạ nam tử này, thật làm người ta phấn khích.

“Nhân vương uy vũ...... Nhân vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế......”

Dân chúng bỗng nhiên quỳ xuống, trong miệng hô to thiên tuế, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, nàng nhìn về phía thị vệ vừa mới mang nàng đến , đã thấy bọn họ cũng đều cung kính quỳ xuống.

“Nhân vương? Ngươi là Nhân vương?”

Kỳ Thiên quốc, có một người như vậy, hắn như một loại thần hộ vệ quốc gia, võ công bí hiểm, không giao du bên ngoài, cũng không có người biết diện mạo của hắn.

Hắn không phải người hoàng thất, lại chiến công sặc sỡ, thần thông quảng đại, liền ngay cả đương kim hoàng thượng đều đối với hắn lễ nhượng vạn phần.

Hắn chính là Nhân vương, nghe nói hiện tại đã bốn năm mươi tuổi, nhưng chung thân chưa lập gia đình.

Hắn xuất môn tất mang một cái mặt nạ màu vàng, nhưng......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận