Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Căn bản nàng liền sử không ra chút khí lực nào. Tay chân ở dưới thân của hắn không di chuyển nhúc nhích được chút nào.

“A...... Nhân vương, ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi được...... Ngươi được, được không?”

Đông Phương Ngữ Hinh hối hận, xem ra mặc kệ đối nam nhân tuổi nào, hai chữ “không được”, vĩnh viễn đều là cấm kỵ.

“Biết sai lầm rồi?”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt nạ cách khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh xa một chút, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng dùng sức gật đầu:

“Ân, biết......”

“Vậy là tốt rồi......”

Hắn cười hắc hắc, ngay tại khi Đông Phương Ngữ Hinh cho rằng hắn muốn đứng dậy, tay hắn lại hướng tới y phục trên người nàng, tê một tiếng liền xé tan:

“Đáng tiếc, chậm......”

Y phục một kiện lại một kiện bay ra, hồng sa trướng lạc, trong màn một người liều mạng chiếm lĩnh, một người khác cũng là liều mạng chống cự.

“Ngươi......”

Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn nói cái gì, miệng lại bị một cái này nọ ngăn chặn, nàng phẫn nộ cúi đầu xem, dĩ nhiên là......


Cái yếm của nàng......

Nam nhân chết tiệt, ngươi là cuồng bạo lực a.

Một bàn tay của hắn ngăn chặn hai cái tay nhỏ bé của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh dưới thân giãy dụa càng thêm kích thích thân hình mẫn cảm của hắn, ánh mắt hắn u ám, hai mắt lửa nóng nhìn thân mình không chịu khuất phục kia.

Cái địa phương kia sớm cứng rắn như thiết, hắn muốn nhanh một chút phóng thích chính mình, nhưng mệt cho tiểu nữ nhân này nửa điểm cũng không an phận.

“Lại giãy dụa, có tin ta mớm thuốc cho ngươi hay không......”

Nhân vương phiền muộn nói, Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong trong lòng run lên, uy dược...... Nàng đương nhiên biết đó là có ý tứ gì a?

“Nữ nhân, ngươi nói ngươi giãy dụa cái gì? Ngươi là thê tử của bổn vương, động phòng cũng là thiên kinh địa nghĩa (ý là đây là điều tất nhiên) đi?”

Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, mạnh mẽ giữ lấy thật dễ dàng, nhưng hắn không muốn.

Bởi vì, hắn đối với nữ nhân này, cũng không phải là hoàn toàn vô tình.

Giữa bọn họ có Hoan Hoan, hắn nói qua muốn học yêu nàng.

“Ô ô......” Đông Phương Ngữ Hinh miệng bị ngăn chặn, tự nhiên là cái gì cũng nói không nên lời, chẳng qua ánh mắt nàng lóe ra, tựa hồ có lời muốn nói.

Nhân vương thở dài, hất cái gì đó trong miệng nàng ra, lúc này hắn cũng phát hiện kia nhưng lại......


Đỏ mặt lên, chẳng qua cách mặt nạ, không ai có thể nhìn đến.

“Ngươi...... Ngươi cầm thú này......”

Miệng vừa mới khôi phục tự do, Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức thở hổn hển, mắt to phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn a:

“Ngươi cũng dám đối với ta như vậy ?”

Phía dưới nóng rực làm cho Nhân vương cảm thấy cực kì trướng đau, nhưng mà hắn nhẫn nại, thở dài:

“Chúng ta đã thành thân, động phòng là chuyện đương nhiên......”

Hắn nói xong, ánh mắt bỗng nhiên sâu sắc: “Hơn nữa, ngươi không phải luôn luôn lo lắng bổn vương không được sao? Không thử thì làm sao mà biết?”

Lời hắn nói, khiến cho ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh không tự giác nhìn đi xuống, nhuwang mà thân mình hai người kề sát, nàng nhìn không thấy hắn rốt cuộc làm sao.

Kia cứng rắn gì đó hẳn là......

“Được...... Thử xem liền thử xem......” Đông Phương Ngữ Hinh quyến rũ cười, trong mắt loé lên một tia sáng tỏ:

“Nhưng mà, ta muốn ở phía trên......”

Ngạch...... Nhân vương ngẩn ngơ, hắn hồ nghi nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nũ nhân này sao bỗng nhiên lại chủ động như vậy?

Không phải lại có âm mưu quỷ kế gì đi?

“Thế nào?? Nhân vương chẳng lẽ sợ ta ra vẻ sao? Đây chính là vương phủ của ngươi, nơi nơi đều là ngươi nhân, ngươi thì sợ gì?”

Nhân vương nghĩ cũng đúng, hắn gật gật đầu, xoay người nằm xuống, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu sang bến, vừa vặn có thể đánh giá thân mình của Nhân vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận