Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Edit: ..Lam Thiên..

Hôm nay đàm phán còn chưa có bắt đầu đâu, Mẫn Bá Thiên liền cam chịu .

Hoan Hoan thật lợi hại, đại ma đầu này mà bé cũng dám true chọc.

Mẫn Bá Thiên dùng sức hít vào một hơi, chịu đựng, hắn phải chịu đựng.

“ tiểu nha đầu này thật sự là đáng yêu, đi qua để tỷ tỷ nhìn một chút?”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, một hồng y nữ tử thướt tha bước vào.

mặt nàng như phù dung, thân giống như dương liễu, mi gian mỉm cười, cử chỉ tự nhiên xinh đẹp.

Hoan Hoan nghe được thanh âm cũng quay đầu nhìn , hai mắt bé mở thật to nháy nháy vài cái nói :

“Đại thẩm, là ngươi gọi ta sao?”

Đại thẩm...... Mọi người lại sửng sốt, tươi cười trên mặt nữ nhân kia đột nhiên cứng lại.

Đại thẩm? Nàng là đại thẩm? nàng tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, thế nhưng có người lại không có mắt nói nàng là đại thẩm.

Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên lạnh nhạt ...... sắc mặt hắn cũng thay đổi, hắn bỗng nhiên cảm thấy, chính mình bị gọi là mỹ nhân so với......

Đại thẩm nghe còn tốt hơn đi?

Này...... Thật sự là...... May mắn. Mẫn bá vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

“Khụ khụ...... Hoan Hoan, không được nghịch ngợm như vậy......”

Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu nhỏ của Hoan Hoan , nha đầu kia hôm nay biểu hiện thật sự là không sai.

“Thiếu chủ, nhẫn trữ vật của ta......” Lạc trưởng lão cũng nhắc nhở nói, Mẫn Bá Thiên nhãn thần lạnh lùng:

“Uất Trì Tà Dịch, không nghĩ tới các ngươi thế nhưng cũng đi ma thú rừng rậm......”

Đây chính là việc cơ mật của Phác Dương sơn bọn họ, thật không biết Uất Trì Tà Dịch làm sao mà biết được.

“Việc này nói đến cũng là trùng hợp...... Hoan Hoan không cẩn thận đi nhầm vào ma thú rừng rậm, ta cùng Hinh Nhi liền đi vào tìm bé, không nghĩ tới thế nhưng lại gặp được Lạc trưởng lão......”

Lạc trưởng lão cũng chưa chết, Uất Trì Tà Dịch cũng không làm bộ như không biết, hắn hào phóng thừa nhận nói.

“Ngươi...... Ngươi còn dám nói...... nhẫn trữ vật của ta......”

Lạc trưởng lão nhìn ngón tay của Uất Trì Tà Dịch, trên tay hắn không có nhẫn trữ vật.

Mà trong tay Đông Phương Ngữ Hinh, cũng không có.

“Nga...... Cái nhẫ trữ vật kia...... Là tiểu nữ bướng bỉnh, vô tình nhặt liền chơi đùa, đó cũng là do Lạc trưởng lão không giữu cận thận?”

Lời này của Uất Trì Tà Dịch cũng là lời nói thật, lúc đó, thật là Hoan Hoan lấy được.

“Uất Trì Tà Dịch, kia tự nhiên là Lạc trưởng lão ...... Bất quá, ta nhưng là có chút hiếu kỳ, việc kia chính là ngay cả Phác Dương sơn cũng không có nhiều người biết, ngươi làm sao mà biết được?”

Nói là trùng hợp, nhưng trên đời này, chỗ nào có nhiều trùng hợp như vậy?

Cho dù là đổi thành hắn, hắn cũng sẽ không tin tưởng .

“Cái kia thật sự là trùng hợp...... Bất quá, ta nhưng là nghe nói, ngươi thỉnh người của ta đi qua làm khách? có việc này sao?”

Uất Trì Tà Dịch cười lạnh một tiếng, Tiểu Hỏa Cầu kia, bọn họ đã thu, Mẫn Bá Thiên cho dù là truy cứu, cũng tuyệt đối không có khả năng đoạt lại.

“Bất quá là hiểu lầm, chỉ cần chúng ta tìm được nhẫn trự vật của Lạc trưởng lão , những người đó tự nhiên có thể trở về a......”

Mẫn Bá Thiên hơi hơi cười, Uất Trì Tà Dịch giương mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh một cái, Đông Phương Ngữ Hinh đem nhẫn trữ vật quăng qua, Lạc trưởng lão vội vàng tiếp được.

“Thiếu đảo chủ...... Chúng ta cũng coi như là có giao tình lâu năm , người ta như thế nào lại không biết ngươi đã có nữ nhi a......”

Mẫn Văn Văn lắc lắc thân mình đi qua, còn chưa đụng tới thân mình Uất Trì Tà Dịch , hắn liền cấp tốc cùng Đông Phương Ngữ Hinh thay đổi vị trí.

Đúng lúc lúc này, mẫn văn vừa vặn đi qua, thân mình liền đụng vào trên người Đông Phương Ngữ Hinh .

“Thực xin lỗi, vị đại tỷ này...... Ta đối với nữ nhân không có hứng thú......”

Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ đại phương bị nàng đụng phải, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ngươi......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui