Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Edit: voi còi

Phía sau than củi, là vũ khí đỏ rực, khoảng cách ước chừng có bốn năm thước (4-5m), sau đó là đầu đao sắc bén, một đám liên tiếp, nếu như muốn đi tới, phải đi trên đầu mũi đao.

Tiếp qua năm sáu thước (5-6m), đó là độc xà bò đầy, bọn chúng phun lưỡi độc, làm cho người ta xem liếc mắt một cái đều cảm thấy đáng sợ.

Mà bên kia xà độc, cũng là nướcnước kia là màu đỏ, bên trong có con gì đó đang vặn vẹo.

Lại sau này......

Là một cái đầm nước màu đen, không biết có chỗ lợi gì.

Phía sau đầm nước là biển lửa, che khuất con đường phía sau, không biết biển lửa kia có phải đến tận cùng hay không.

Hoan Hoan nhìn âm thầm líu lưỡi, này......

Đây là làm cho người ta đi tìm chết?

Chẳng qua bé có võ công, không sợ, chân khí vận chuyển, hẳn là có thể an toàn đi qua.

“Ta nguyện ý qua......”

Tiểu Hoan Hoan vẻ mặt kiên định nói, thủ lĩnh kia không thể tin được nhìn bé:

“Ngươi nguyện ý qua? Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết, tùy tiện một cái đều có thể muốn mạng của ngươi a......”

“Ta càng muốn cứu mẫu thân của ta a a......”


Hoan Hoan gật gật đầu, vô tội nói.

“Ngươi...... Tiểu nha đầu, đây là không thể sử dụng võ công ......”

Ở hắn xem ra, lời này nói cùng nói vô ích không sai biệt lắm.

Bởi vì đứa nhỏ này quá nhỏ, cho dù là người có võ công, cũng không phải quá lợi hại.

“Không có việc gì...... Ta nguyện ý thử một chút......”

Hoan Hoan vẫn như cũ kiên trì ý nghĩ của chính mình, thủ lĩnh nhìn bé cố chấp như thế, cũng không tiếp tục nói cái gì, hắn quay đầu đối với thị vệ phía sau nói một tiếng, thị vệ kia vội vàng chạy đi.

“Tiểu nha đầu, ta đã để cho bọn họ đi nói cho vương của chúng ta biết ...... Một hồi nhìn vận khí của chính ngươi đi......”

Hoan Hoan bận gật đầu nói cảm ơn, mẫu thân nói quả nhiên không sai.

Ha ha, ngươi xem, nếu không phải chính mình luôn luôn cười nói lời hay, thúc thúc này làm sao có thể giúp chính mình?

“Ai muốn sấm quan (xông cửa) a?”

Hoan Hoan đang ở chờ phía trên đáp lời, bỗng nhiên nghe được có người hỏi.

Bé vội vàng quay đầu nhìn đi qua, đã thấy một nam hài tử mười mấy tuổi tử được mọi người vây đỡ đã đi tới i.

“Tham kiến điện hạ......”


Thủ lĩnh cùng thị vệ vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Hoan Hoan do dự một chút, bé ngọt ngào cười:

“Xinh đẹp ca ca, ta không phải người của ngươi, không cần quỳ xuống đi?”

Bé nghiêng đầu nhỏ, y phục phấn hồng bao bọc thân mình có chút béo, trong lòng ôm vật nhỏ màu trắng, thật đáng yêu, hơn nữa tận lực khoe mẽ, nam hài kia nhịn không được nhìn bé nhiều vài lần.

“Khụ khụ...... Tiểu nha đầu, không thể nói điện hạ xinh đẹp, muốn nói đẹp trai...... Đúng, đẹp trai......”

Thủ lĩnh biết chủ tử của mình lớn lên thật không tệ, nhưng......

Nam nhân nào sẽ thích bị người ta nói xinh đẹp a? Ấn tượng của hắn đối với Hoan Hoan vô cùng tốt, cho nên tốt bụng nhắc nhở nói.

“Ta biết a, nhưng mà ca ca thật sự rất đẹp mắt a......”

Hoan Hoan là sắc nữ tiêu chuẩn, nhìn đến mĩ nam, ánh mắt có đôi khi đều di động không được.

“Ngạch......”

Thủ lĩnh khó xử, hắn hiện tại nói như thế nào? Cũng không thể nói chủ tử bọn họ lớn lên khó coi đi? Lời này nói ra đi, hắn không muốn sống nữa?

Ngay tại thời điểm hắn mở đường thoát lối, nam hài kia bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

“Ca ca, ta gọi Hoan Hoan......”

Hoan Hoan ngọt ngào nói xong, nam hài vừa nghe biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc:

“Hoan Hoan? Còn Nhạc Nhạc đâu?”

Đây là ai đặt tên, như vậy ...... Ngu ngốc?

“A...... Ca ca ngươi thật lợi hại a, ngay cả Nhạc Nhạc đều biết đến nga...... Đây là Nhạc Nhạc, bạn tốt của ta......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận