Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Cũng giống như đảo chủ vậy, tuy rằng bây giờ bên cạnh ông không có nữ nhân thân mật , nhưng lúc ban đầu, ông có rất nhiều nữ nhân.

Làm phụ thân của thiếu đảo chủ, quan trọng nhất phải rộng lượng một chút .

Đảo chủ đã từng ám chỉ chính mình. . . . . .

Cho dù là Uất Trì Tà Dịch dẫn nữ nhân cùng trở về , nữ nhân đó có đứa nhỏ, hắn vẫn sẽ lấy mình làm thê tử như cũ .

Lúc đó trong lòng của nàng cũng buông một ít, nhưng. . . . . .

Nhưng làm sao cũng không ngờ tới, sẽ phát sinh chuyện sau này.

Nàng cũng vẫn chưa cảm thấy chính mình sai lầm chỗ nào , nàng không muốn nhìn thấy Tà Dịch tốt với Đông Phương Ngữ Hinh như vậy , có cái gì không đúng chứ?

Nhưng bọn họ lại còn tàn nhẫn như thế với mình.

Chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày nàng có thể cùng hắn ôm nhau thân mật như thế . . . . .

Nàng nghĩ rằng, bọn họ đã không thể nào , hoàn toàn xong rồi.

Nhưng U Minh vương, cho nàng một cơ hội như vậy . . . . . .

Trong lòng Uất Trì Nhu Y thật là cảm kích , vô cùng cảm kích U Minh vương.

Nàng có chút say mê, cảm thấy có phần không chân thực.

Thậm chí , nàng cũng không phát hiện bọn họ đã cùng ôm nhau rất lâu. . . . . .

Đây là đêm động phòng hoa chúc của họ, nhưng. . . . . .

Lúc Uất Trì Nhu Y cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu , thân thể của nàng giật mình mất tự nhiên .


“Làm sao vậy? Hinh Nhi?”

Bên tai truyền đến giọng nói hỏi han dịu dàng ân cần của hắn, trong lòng Uất Trì Nhu Y mềm nhũn, tuy rằng cái xưng hô kia không dễ nghe chút nào, nhưng. . . . . .

Nàng là Đông Phương Ngữ Hinh, lúc này bản thân nàng, chính là Đông Phương Ngữ Hinh. ,

“Không có gì. . . . . . Tà Dịch, chúng ta. . . . . .”

Nàng cúi đầu, lời nói quá phận , Đông Phương Ngữ Hinh chắc là không biết nói ra .

“Ừ. . . . . .”

Tà Dịch bỗng nhiên buông nàng ra, Uất Trì Nhu Y có chút bất an quay đầu nhìn hắn.

Lại nhìn thấy hắn chẳng qua là đóng cửa sổ, sau đó cầm tay nàng đi đến chiếc giường bên cạnh.

Đêm...

Động phòng hoa chúc. . . . . .

Uất Trì Nhu Y vô cùng chờ mong . . . . . . ——

“Tiểu Hoan Hoan, con muốn làm gì đấy?”

Nhìn thấy hai cái tiểu tử lén lút kia , Chích lão một lượt đã bắt được tiểu Hoan Hoan.

“A. . . . . . Nãi nãi. . . . . . Con . . . . .”

Tiểu Hoan Hoan có chút đau đầu, bé. . . . . .


Vừa mới né tránh, tại sao đã bị bắt được rồi.

Hôm nay là động phòng hoa chúc của cha nương nha, bé muốn nhìn, bé muốn nhìn một chút mà. . . . . .

Hơn nữa, tiểu hồ ly Nhạc Nhạc cũng rất muốn đến xem thử, nhưng. . . . . .

Hiện tại, đoán trước mình nhất định sẽ tới xem, bọn họ cũng không thích bé tới xem.

Cũng không biết vì sao, đây cũng không phải chuyện ám muội.

“Hôm nay con cùng một chỗ với ta đi. . . . . .”

Chích lão nói rất bình tĩnh.

“A. . . . . .”

Hoan Hoan lúc này đã muốn hôn mê, bé không cần nha.

“Tiểu Hoan Hoan,con còn muốn có đệ đệ hay không. . . . . .”

Chuyện này,đương nhiên bé suy nghĩ, nhưng chuyện đó và bé qua bên kia có quan hệ gì chứ?

“Muốn nha. . . . . .”

Hoan Hoan nói rất thành thực , Chích lão hài lòng cười:

“Vậy đừng đi quấy rầy cha nương của con, bọn họ đang giúp con tạo ra tiểu đệ đệ mà ?”

Tiểu Hoan Hoan nghe xong vội vàng gật đầu, nhưng. . . . . .

Bế vẫn cảm thấy có chút bất an như cũ , chung quy cảm thấy trong lòng rối loạn .

Tay nhỏ bé bị Chích lão nắm , tiểu Hoan Hoan đi vài bước, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi:

“Nãi nãi. . . . . .”

“Ừ. . . . . .”

“Con . . . . . . Nãi nãi, người có thể dẫn con đi qua một chút chứ? Con nhớ mẫu thân, con...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận