Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Bởi vì đây là bảo bối tổ tiên truyền lại, thậm chí là thứ có thể thay đổi thế hệ con cháu về sau của gia tộc bọn họ .

Hai người đều cảm giác khả năng U Minh Vương tính là lớn nhất, nhưng vẫn như cũ không loại trừ khả năng có nhân tài dị sĩ ( người có khả năng kì lạ) khác .

Cho nên, lại tra kỹ một lần, bọn họ tập trung vào mấy mục tiêu.

Một trong số đó, chính là thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , Uất Trì Tà Dịch.

Ngày hôm qua mấy người họ ở trong phòng một ngày, vẫn chưa đi ra.

Hôm nay vừa ra ngoài, lại đến tràng giao dịch ngầm của bọn họ , chuyện này. . . . . .

Nhìn quả là bình thường, nhưng trên thực tế. . . . . .

Đã có phần quái dị.

“Ta đi ra ngoài nhìn xem. . . . . .”

Hắn là thiếu chủ của thành Ý Cư , lúc không có việc gì đi ra ngoài đi dạo cũng là chuyện thường tình, sẽ không quá mức đột ngột.

Hơn nữa, Uất Trì Tà Dịch từng đi tìm bọn họ, nói là muốn định ra một phòng.

Thật ra hắn có giữ lại sẵn một phòng cho hắn ta , lúc ấy đúng dịp thuận nước dong thuyền đưa cho mấy người họ.

Vậy coi như là một cái nhân tình, làm người tốt một lần.

Hiện tại, quả là nên tìm hiểu một chút .


Hi vọng, sẽ không để cho hắn quá thất vọng nhỉ ?

Hắc Cẩn Trí bất an nghĩ, người cũng đi xuống rồi .

Một nhóm người của Đông Phương Ngữ Hinh không ít, hơn nữa mọi người đều rất xuất sắc, bây giờ vừa tiến đến, đương nhiên vô cùng nhiều người cũng chú ý tới .

Đặc biệt vào mấy ngày hôm trước, bọn họ đã từng tới, hai người quá mức tuấn mỹ, cho nên, mọi người vẫn có ấn tượng như cũ .

Có điều hôm nay có nhiều người, mọi người vẫn là chỉ nhìn việc chính.

Tiểu Hoan Hoan lại có chút hối hận, bé phát hiện ngày đó bé lấy đi chẳng qua là một phần rất nhỏ.

Haizz.., sớm biết rằng như vậy, chắc là lấy đi nhiều một chút . . . . . .

Ý tưởng này, cũng may mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không biết, nếu như biết. . . . . .

Liền thật sự hết chỗ nói rồi, đây không phải là kho hàng của nhà bọn họ , tiểu Hoan Hoan con cũng quá không khách sáo.

Bọn họ tùy ý quan sát, thế nhưng lại nhìn thấy cái lão nhân kia.

Trước mặt lão nhân , cái thứ kia vẫn còn ở đó như cũ .

Nơi tu luyện đó, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên có chút động tâm.

Nhưng, nàng không có thời gian đi, chuyện bên này xong rồi, bọn họ phải trở về học viện Tinh Anh .

Nơi đó. . . . . .


Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nở nụ cười ——

Không biết mấy sư phụ thế nào ?

Luyện chế đã bắt đầu chứ? Vậy hẳn là thuận lợi rồi nhỉ ?

Nàng thật ra rất muốn tham gia , chẳng qua là trạng thái của bản thân mình lúc này . . . . . .

Chết tiệt, đều do cái tên U Minh Vương kia——

“Uất Trì Tà Dịch. . . . . .”

Hắc Cẩn Trí nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch vội chào hỏi:

“Uất Trì thiếu đảo chủ, không nghĩ tới huynh lại cũng tới nơi này. . . . . .”

Nơi này. . . . . .

Ha ha, quả là không so được với phòng đấu giá , dù sao thứ này, cũng không phải vô cùng hiếm thấy.

“Ha ha, thật ra chúng ta cũng là không có việc gì làm, cho nên sẽ ra ngoài tùy tiện đi dạo. . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch thản nhiên nhất, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, trong đó có yêu thương luyến tiếc làm cho người ta không thể bỏ qua .

“Thứ của tràng giao dịch này, đoán chừng đều không vào được ánh mắt thiếu đảo chủ đi!”

Hắc Cẩn Trí nói tùy ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, muốn xem bọn họ có phản ứng gì.

“Ha ha, chuyện này cũng không nhất định. . . . . . Lần trước tại đây, Hinh Nhi liền nhìn thấy một thích một thứ . . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch dịu dàng cười, Hắc Cẩn Trí nhướng mày:

“Hả? ? Không biết phu nhân nhìn trúng cái gì?”

“Cũng không có gì, chẳng qua là một tảng đá màu đen . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận