Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

”Có điều, tuy rằng con người của ta không có mấy bản lĩnh, nhưng. . . . . .

Tốt xấu còn tự mình hiểu được, không giống như là có người, ngay cả mình là ai cũng không biết. . . . . .”

“Ha ha, ngươi còn tự mình hiểu được ư ? Ta nghĩ rằng ngươi đã sớm không biết ngươi là ai rồi”

Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, lúc này đã gặp mặt, đương nhiên cũng không cần thiết kiêng dè .

“U Minh Vương, ngươi đã ở chỗ này, vậy có thể cho ta thử một chút hay không? Vừa nãy chúng ta cũng chỉ là muốn thử một chút xem, hắn nói ngươi không ở không thể làm chủ . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh chỉ chỉ Hắc Cẩn Trí.

“Có thể. . . . . .”

U Minh Vương hào phóng đáp ứng, hắn thật ra tò mò biện pháp của Đông Phương Ngữ Hinh hơn .

Võ công của Đông Phương Ngữ Hinh chưa khôi phục, vậy trình độ luyện đan hẳn là cũng chưa có khôi phục, lúc này. . . . . .

Bất an nhíu mày, hắn không biết Đông Phương Ngữ Hinh có cái biện pháp gì.


“Được, vậy cho ta chuẩn bị cái phòng riêng, chỉ ta và hắn ở. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh phân phó , lời của nàng vừa dứt, Mẫn Du Nhiên đã không vui :

“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn tự mình biết tung tích của ma hạch thập giai sao?”

Chỉ mình bọn họ ở riêng một phòng?

Nàng, U Minh vương cũng không thể đi vào , vậy ngộ nhỡ . . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh đùa giỡn quỷ kế, vậy có thể làm như thế nào ?

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy nha.

“Còn có, những người còn lại , tất cả phải giữ im lặng, không thể phát ra âm thanh gì cả. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn Mẫn Du Nhiên một cái, nàng không có nhâm phẩm như vậy sao?

Mẫn Du Nhiên này, vẫn nhìn chính mình như vậy ?

“Ngươi. . . . . . Vương, chuyện này không được nha. . . . . . Ngộ nhỡ nếu nàng ta . . . . . .”

Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên im miệng, bởi vì U Minh Vương trừng mắt nhìn nàng một cái.

Ở trong lòng của nàng, thật là. . . . . .

Sợ hãi U Minh Vương .

Thật ra, trên đời này người không sợ U Minh Vương , thật đúng là không nhiều lắm mà?

“Yêu cầu của ta có chịu không? Nếu như các ngươi lo lắng, ta đây cũng không có biện pháp . . . . . .”


Đông Phương Ngữ Hinh vẫy vẫy tay, ý ở ngoài lời, nếu như các ngươi không đồng ý, ta liền trực tiếp không làm thử .

Hiện tại đúng là ngay cả đến U Minh vương cũng không còn cách nào khác, Đông Phương Ngữ Hinh thử xem khả năng sẽ có chút tiến triển, nếu như không thử mà nói, vậy cũng chỉ có thể . . . . . .

“Hinh Nhi, ngươi một mình cùng một chỗ với hắn ta . . . . . .”

Người kia, tuy rằng bị trọng thương, thậm chí khả năng không có võ công .

Nhưng Uất Trì Tà Dịch vẫn có chút lo lắng như cũ , bởi vì bây giờ tình trạng của Đông Phương Ngữ Hinh đặc biệt.

Bây giờ nàng mang bầu, cũng không thể xảy ra chuyện gì.

Hắn không muốn để cho nàng có một chút nguy hiểm, cho dù là một chút xíu cũng không thể .

“Ta không sao. . . . . . Tướng công, chẳng qua là một người vô dụng, ta còn sợ hắn ta hay sao ?”

Dịu dàng cười với Uất Trì Tà Dịch , Uất Trì Tà Dịch lắc đầu:

“Ta chỉ là lo lắng. . . . . .”

“Ta không phải làm bằng giấy . . . . . .”

Haizzzz, hóa ra lúc chỉ một mình một người , mang thai rất vất vả, đã từng rất khó, nàng nghĩ rằng nếu như bên người có một người nam nhân thì tốt rồi.


Lúc này, bên người thật sự có một người, nhưng. . . . . .

Vẫn có phần ăn không tiêu như cũ , nam nhân này, đối với mình thật là tốt, vô cùng tốt, nhưng có đôi khi cũng lải nhải giống một bà già.

Nhìn ân ái giữa bọn họ , sắc mặt U Minh Vương mất tự nhiên u ám xuống .

Mà vẻ mặt của Mẫn Du Nhiên, lại là ghen tị.

Đông Phương Ngữ Hinh hạnh phúc như vậy , nhưng chính mình thì sao?

Từng theo đuổi, có trải qua yêu thích nam nhân. . . . . .

Về sau, rốt cuộc không quay lại được.

Mà bây giờ, nàng ỷ lại U Minh Vương, lão nam nhân này , nhưng. . . . . .

U Minh Vương cũng không yêu mình, hắn đối với mình, phát tiết cũng là ban ân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận