Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chỉ là, biện pháp kia......

Đây là vật bà đã dùng hơn nửa đời người, bà không đành lòng bỏ được cứ như vậy giao ra.

Nhưng nếu như không làm như vậy, kia......

Quên đi, vì thành công, bà liều mạng.

“Sư phụ, người......”

Thấy Chích lão bức ra dị hỏa, Đông Phương Ngữ Hinh tựa hồ đã hiểu được ý tứ của bà, nàng bất an hô lên!

“Tiểu Hỏa Cầu, ăn......”

Dị hỏa, sư phụ thế nhưng dùng dị hỏa của chính mình để cho Tiểu Hỏa Cầu ăn.

Tiểu Hỏa Cầu một mặt vui vẻ đuổi theo dị hỏa kia.

Mà dị hỏa kia, cảm giác được có nguy hiểm, liền co cẳng muốn chạy.


Chính là, nó chỗ nào có thể là đối thủ của Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu há mồm liền đem nó vây quanh.

Hỏa diễm màu lam nhạt càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng liền tiêu thất.

Mà đoàn màu đỏ như máu kia, cũng là càng thêm cực nóng......

Dị hỏa, không còn......

Nhìn Chích lão có điểm thất lạc, Đông Phương Ngữ Hinh có chút áy náy.

Nhưng lúc này, cũng không phải thời điểm nói xin lỗi.

Tiểu Hỏa Cầu ăn Dị Hỏa, thực lực liền nhanh chóng lớn mạnh.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng đem một phần trong cơ thể triệu hồi ra, Tiểu Hỏa Cầu lại nuốt vào.

Hỏa diễm kia, càng thêm cực nóng, đỏ rực.

Mọi người đều thấy rõ ràng, một đám đều kinh ngạc trừng lớn mắt --

“Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng đem dị hỏa cấp......”

Mẫn Du Nhiên cũng không dám tin tưởng, nàng không thể tưởng được Đông Phương Ngữ Hinh cũng sẽ hào phóng như vậy.

Còn có Chích lão, dị hỏa của bà, thế nhưng cũng......

Đem đi hiến tặng, này thật sự là đủ biến thái ......

Bọn họ một đám đều điên rồi.

Hiện tại võ công của Đông Phương Ngữ Hinh vốn đã không cao, vừa rồi lại giao ra dị hỏa, vậy lúc này......

Trong mắt, bỗng nhiên nhiều hơn một tia ngoan độc ----


Uất Trì Tà Dịch, tướng công của Đông Phương Ngữ Hinh, nam nhân kia vẫn luôn đối với nàng đều một tấc cũng không rời hiện tại lại không ở đây.

Chích lão, hiệu trưởng, Tiểu Hoan Hoan bọn họ đều đang tập trung nhìn đan dược, bao gồm cả Đông Phương Ngữ Hinh cũng đều đang chăm chú nhìn vào cái kia.

Lúc này, cơ hồ lực chú ý của mọi người đều ở trên người viên đan dược, căn bản sẽ không có người sẽ chú ý đến chính mình.

Thậm chí, ngay cả U Minh cũng đang nhìn đan dược.

Đây là một cái cơ hội vô cùng tốt.

Cõi đời này, thật không công bằng, đã có Mẫn Du Nhiên nàng, vậy vì sao lại còn có thêm một Đông Phương Ngữ Hinh đây?

Nàng không cam lòng, nữ tử này chỉ cần còn sống, liền vĩnh viễn đều đặt ở trên đầu chính mình .

Mẫn Du Nhiên hung tợn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, bóng dáng nho nhỏ bỗng nhiên chậm rãi lui lại về phía sau,......

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn luôn đều chú ý tới chỗ thiếu hụt của viên đan dược kia, Tiểu Hỏa Cầu đã ăn dị hỏa của Chích lão, hơn nữa còn ăn một chút thân thể của chính Tiểu Hỏa Cầu cho nàng lúc trước, thực lực cũng lớn hơn không ít.

Chỗ thiếu hụt kia, quả nhiên đã bắt đầu được chữa trị.

Tốc độ tuy rằng không quá nhanh, nhưng là mọi người đều có thể thấy được.


Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm thả lỏng một ít, chờ đan dược được làm tốt , nàng liền cùng với Tiểu Hỏa Cầu thương lượng một chút, cấp trả sư phụ một chút dị hỏa.

Tiểu Hỏa Cầu rất hiểu chuyện , nàng hẳn là sẽ đồng ý.

Bọn họ giống nhau đều là dùng dị hỏa, nhưng dị hỏa của Tiểu Hoan Hoan là lợi hại hơn của bọn họ.

Lúc này, ai cũng không chú ý tới, có người đang lén lút tới gần.

Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy có một đạo kình phong bay tới, nàng muốn tránh né nhưng đều đã không còn kịp.

“A......”

Thân ảnh nhỏ nhắn ở giữa không trung vẽ ra một cái độ cong hoàm mỹ, Đông Phương Ngữ Hinh......

Bay đi ra ngoài......

Một tiếng hô to kia, làm cho mọi người phục hồi tinh thần lại.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy có người tiếp được Đông Phương Ngữ Hinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận