Đích Nữ Gả Tàn Vương Đêm Tân Hôn Một Thai Nhiều Bảo




“Mẫu thân, lần này tĩnh dưỡng, thân mình có khá hơn?” Thẩm Dực tiến lên khom lưng hành lễ, ánh mắt đầy quan tâm.



Lão tổ tông nhắm mắt dưỡng thần, tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ hơi gật đầu không nói.



Bên cạnh trình ma ma thưa: “Bẩm lão gia, lão tổ tông hết thảy đều ổn, chỉ là trong nhà có chuyện gì sao?”



Thẩm Dực muốn nói lại thôi, nhìn về phía Thẩm Vô Song.

Nàng nhu nhược dựa vào nha hoàn Lục Phù, trên mặt mang khăn che dấu vết cào đỏ, lộ ra đôi mắt ướt át, nhu nhược đáng thương.



Thẩm Như Lan thiếu kiên nhẫn, bước tới trước: “Lão tổ tông, ngài lần này trở về suýt nữa không thấy được Song Nhi!”



Nghe vậy, lão tổ tông mới chậm rãi mở mắt nhìn xuống, ánh mắt thâm trầm mang theo sự nhìn thấu hết thảy, làm người không dám nhìn thẳng.


Ánh mắt dừng ở Thẩm Vô Song, đánh giá một phen, hỏi: “Sao lại thế này?”



Thẩm Vô Song nhíu mày, giả vờ ngăn trở: “Nhị ca ca, tổ mẫu vừa tĩnh dưỡng trở về, vẫn là không nên phiền nàng.”



“Sao có thể được? Thẩm Ngạo Tuyết như thế ác độc, ta phải cho lão tổ tông thấy mặt thật của nàng!” Thẩm Như Lan lòng đầy căm phẫn, quỳ trên mặt đất, lớn tiếng: “Lão tổ tông, Thẩm Ngạo Tuyết suýt nữa độc chết Song Nhi, ta cùng cha mẹ và đại ca hèn hạ cầu xin nàng buông tha Song Nhi, nàng tuy ngoài miệng đồng ý, nhưng lại huỷ hoại mặt Song Nhi.

Cầu lão tổ tông đuổi cái ác độc nữ nhân này ra khỏi Thẩm gia!”



“Nhị ca đừng nói nữa...!Khụ khụ khụ...” Thẩm Vô Song ho khan, mảnh mai dựa vào nha hoàn thở dốc, không biết còn tưởng rằng nàng sắp chết.



Lão tổ tông thấy thế, khẽ nhíu mày nhìn về phía những người khác: “Hắn nói có thật không?”



Thẩm Như Phong gật đầu: “Tổ mẫu, đích xác như vậy.”



“Phải không?”



Thấy lão tổ tông chưa tin, Thẩm Dực cùng Trần Mỹ Ngọc vội phụ họa.



“Đúng vậy! Mẫu thân, Như Lan nói đúng!”



Lão tổ tông mặt không đổi sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết đang đứng im lặng trong góc.



“Ngươi tới đây nói, có phải thật sự như vậy không?”




Thẩm Ngạo Tuyết lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt thanh triệt, không có nửa phần hoảng loạn hay chột dạ.

Nàng tiến lên, đôi tay tương điệp, cung kính hành lễ.



“Tổ mẫu vạn an.”



“Không cần đa lễ, ngươi hãy nói rõ mọi chuyện.”



“Đúng vậy.”



Thẩm Ngạo Tuyết đứng thẳng, ánh mắt lướt qua Thẩm gia mọi người, khóe miệng nở một nụ cười như có như không.



“Tổ mẫu, lời Thẩm Như Lan nói thật sự đúng…”



Nàng còn chưa nói xong, Thẩm Như Lan đã lớn tiếng ngắt lời: “Nàng nhận tội rồi, tổ mẫu, mau đuổi nàng ra Thẩm gia và giao cho quan phủ xử lý!”
Lão tổ tông không vui mà liếc nhìn hắn, trầm giọng nói: “Để nàng nói tiếp!”




“Ách...!Dạ.” Thẩm Như Lan không dám lỗ mãng, chỉ có thể hung ác trừng Thẩm Ngạo Tuyết, ánh mắt đầy cảnh cáo như muốn giết nàng nếu nói gì bất lợi cho Thẩm gia.



Buồn cười!



Thẩm Ngạo Tuyết lười để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Tổ mẫu, không biết vài vị này tin vào lời gièm pha của ai, mà lại tin rằng máu ta có thể trị liệu hàn tật của Thẩm Vô Song, vì thế bức ta cắt huyết.”



“Khi còn ở Lý gia, con thường xuyên bị đuổi lên núi đốn củi, một lần bị rắn độc cắn, tánh mạng kham ưu.

Sư phụ thấy con đáng thương nên ra tay cứu giúp, từ đó về sau con chỉ có thể sống bằng thảo dược, dần dà, có danh dược huyết, nhưng máu này mang độc, không thể cứu người.”



“Con đã nói rõ sự thật, nhưng bọn họ không tin, cứ cho rằng con muốn độc chết Thẩm Vô Song để thay thế làm đích nữ Thẩm gia.

Vì tự chứng trong sạch, con dùng hết toàn lực cứu Thẩm Vô Song, ba ngày ba đêm không chợp mắt, chỉ là trong chốc lát không trụ nổi, Thẩm Vô Song liền tự cào nát mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận