Đích Nữ Gả Tàn Vương Đêm Tân Hôn Một Thai Nhiều Bảo




Thẩm Như Phong ngây ngẩn, không tin nổi đánh giá nữ tử trước mặt.
Thẩm Ngạo Tuyết trước mặt người Thẩm gia luôn luôn khom lưng cúi đầu, hèn mọn lấy lòng.

Hiện giờ cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói với hắn?



“Ngươi không cần đổi trắng thay đen, Vô Song trời sinh tính thiện lương, ngươi tâm tư ác độc, nàng tuyệt không đẩy ngươi xuống nước, chắc chắn ngươi cố ý túm nàng vào trong hồ!”



Nghe vậy, Thẩm Ngạo Tuyết bị chọc tức muốn cười, khóe miệng gợi lên vẻ trào phúng.



“Thẩm Vô Song trời sinh tính thiện lương? Sinh ai tính? Năm đó nhũ mẫu đánh tráo ta và nàng sao? Thẩm Như Phong, ngươi đừng quên, ta mới là huyết mạch của Thẩm gia, nếu ta trời sinh ác độc, vậy ngươi là thứ gì?”



“Làm càn!”



Thẩm Như Phong bị chọc giận, giơ tay định tát nàng.

Đáng tiếc, chưa đụng tới mặt Thẩm Ngạo Tuyết đã bị nàng trở tay chặn lại.



“Ngươi dám chống đối trưởng huynh?” Thẩm Như Phong khó tin, trừng mắt nhìn nàng, hô hấp trở nên dồn dập.




Thẩm Ngạo Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi có từng đối xử với ta như huynh muội, lại dựa vào cái gì muốn ta coi ngươi như trưởng huynh?”



Nói xong, nàng dùng sức ném tay hắn ra, ánh mắt lạnh như băng.



Thẩm Như Phong sững sờ tại chỗ, đáy mắt tràn ngập thần sắc khó tin.



Đây có phải là Thẩm Ngạo Tuyết trước đây nhẫn nhục chịu đựng, khom lưng uốn gối?



“Không hay rồi!” Nha hoàn đột nhiên xông tới quỳ xuống, “Tứ tiểu thư hôn mê bất tỉnh, đại phu nói là hàn tật phát tác, sợ là...!sợ là...”



Thẩm Như Phong sắc mặt tối sầm, bắt lấy tay Thẩm Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: “Nếu Song Nhi có gì không hay, ta tuyệt không bỏ qua ngươi! Theo ta đi!”



Dứt lời, hắn mạnh mẽ túm nàng đi Lưu Li Các.



Hai người vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng khóc của Thẩm mẫu Trần Mỹ Ngọc.



“Ta đáng thương Song Nhi, sao lại sốt nặng như vậy?”




Thẩm phụ Thẩm Dực đứng bên cạnh, ngữ khí không vui: “Cũng tại lão tổ tông, một hai phải nhận Thẩm Ngạo Tuyết là Thẩm gia ngũ tiểu thư, bây giờ hại Song Nhi thành ra thế này.”



Thẩm gia nhị tử Thẩm Như Lan tức giận nói: “Thẩm Ngạo Tuyết từ nhỏ theo phu thê ác độc, có thể dưỡng thành cái gì hảo tính tình? Ý nhi tử chi thấy, mau chóng đuổi nàng về nông thôn!”



Thẩm mẫu có chút khó xử: “Lão tổ tông nhận định nàng là huyết mạch Thẩm gia, chúng ta không có biện pháp, hơn nữa nàng là đồ đệ duy nhất của thần y, từ nhỏ được trăm dược tẩm bổ, trong cơ thể có dược huyết chữa bách bệnh.

Trước mắt vẫn là hống nàng cắt huyết chữa khỏi hàn tật của Song Nhi quan trọng nhất!”



Bình phong sau, Thẩm Ngạo Tuyết nghe cuộc đối thoại, trái tim như bị đao cắt.



Nguyên bản cho rằng sống lại một đời, sớm đã nhìn thấu nhân tâm, nhưng nàng vẫn không thể tiêu tan!



Thẩm Như Phong mạnh mẽ túm nàng vào, rồi ném nàng xuống đất.



“Đều vì ngươi mà Song Nhi phát tác hàn tật, lập tức cắt huyết cứu trị Song Nhi, nếu không ta giết ngươi!”
Hắn rống giận, đáy mắt tràn ngập hận ý không thể ma diệt.

Thẩm Ngạo Tuyết cố gắng ngồi dậy, nhìn quanh phòng, đáy mắt tuyệt vọng cùng lạnh lẽo thấu xương.

Nàng nhếch môi, cười thê lương: “Ha hả...!Hảo a, vậy ngươi cứ giết ta để cứu ngươi hảo muội muội!”

“Ngươi đừng tưởng ta không dám!” Thẩm Như Phong gầm nhẹ, một tay bóp cổ nàng, tay kia nhấc nàng lên.

Thẩm phụ Thẩm mẫu thấy vậy vội ngăn cản.

“Như Phong, bình tĩnh lại, mau dừng tay!”

“Đúng vậy! Nếu nàng chết, máu đó sẽ thành huyết chết, không thể chữa được hàn tật cho Song Nhi!”

Hai người tiến lên bẻ ngón tay Thẩm Như Phong, Thẩm Ngạo Tuyết liền ngã xuống đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận