Mộ Hàn lại linh hoạt tránh né, làm nàng phác không, suýt nữa té ngã trên đất.
Hắn cặp mắt kia, rõ ràng có ba phần hài hước bảy phần trào phúng.
“Thần y đệ tử, cũng chỉ có vậy thôi.
”
Thẩm Ngạo Tuyết đứng vững thân mình, tức giận mà trừng hắn: “Hừ, khi dễ nữ tử tính cái gì nam tử hán!”
Mộ Hàn cảm thấy buồn cười, hỏi: “Có phải hay không không cho ngươi xem, liền thấy chết mà không cứu?”
“Kia không phải, sư phụ ta nói, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, dù ngươi không nói võ đức, ta cũng không thể không nói y đức.
”
Nói xong, nàng từ trong lòng lấy ra hộp ném qua.
Nam nhân một phen tiếp được, đáy mắt mang theo cảnh giác: “Đây là cái gì?”
“Giải dược, ăn vào sẽ giải độc.
”
“Thật sự?”
“Không tin thì trả lại cho ta!”
Thẩm Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu mà duỗi tay đoạt lại, lại bị hắn nắm lấy.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn lạnh nhạt tiêu tán, thay vào đó là một loại cảm xúc làm người không thấu.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Nàng trừng mắt hắn.
“Cảm ơn, ta đưa ngươi về trước.
”
Nói xong, không đợi nàng phản ứng, lại lần nữa ôm nàng vào ngực, nhảy lên trực tiếp bay lên nóc nhà.
Mây đen tan đi, trăng rằm một lần nữa xuất hiện trên bầu trời đen.
Kinh đô phồn hoa chợ đêm không ai chú ý tới trên nóc nhà có một bóng đen như tia chớp xẹt qua.
Hôm sau, nắng sớm mờ mờ.
Thẩm Ngạo Tuyết ăn sáng xong, định đi vạn thọ các thăm lão tổ tông.
Vừa bước vào sân đã thấy với ma ma đi tới.
“Ma ma sao tới đây? Ta đang muốn qua.
”
“Lão tổ tông sáng nay tỉnh lại cảm thấy thần thanh khí sảng, thường ngày đau đầu đều không có, cố ý để ta tới cảm tạ cô nương, đây là một ít ban thưởng.
”
Nói, với ma ma đưa cho nàng một hộp, mở ra thấy bên trong là một chồng ngân phiếu dày.
“Này……” Thẩm Ngạo Tuyết nghi hoặc.
“Ngũ cô nương thu đi, lão tổ tông nói lão gia phu nhân bất công, thường ngày đối với ngươi khắt khe, rõ ràng là Thẩm gia đích nữ lại không có trang phục tử tế, những ngân phiếu này ngươi lưu trữ để mua chút thể diện, chủ yếu là lão tổ tông thân thể không tốt, nếu không nàng sớm giúp ngươi chuẩn bị.
”
Nghe vậy, nàng đáy lòng cảm động không nói nên lời.
Với người khác có lẽ đưa tiền quá lệ, nhưng nàng biết tổ mẫu dụng ý.
Có tiền tài bàng thân, liền không cần chịu ủy khuất cùng sắc mặt.
“Kia ta lúc này đi theo ngài đến vạn thọ các, tự mình hướng tổ mẫu tạ ơn.
”
“Cũng hảo.
”
Thẩm Ngạo Tuyết đem hộp ngân phiếu giao cho Xuân Đào rồi theo với ma ma hướng vạn thọ các đi đến.
Nhìn thấy nàng tới, lão tổ tông rất vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười lâu không thấy, nắm tay nàng nói không ngừng.
“Rốt cuộc là thân cháu gái, thấy thế nào cũng thuận mắt, Tiểu Tuyết, ngươi không biết lúc trước ngươi vừa sinh ra, đó là kinh động toàn bộ Thẩm thị nhất tộc.
”
“Vì sao?”
“Chúng ta Thẩm gia bảy đời không có nữ oa, ngươi là duy nhất, ai ngờ lại bị ôm sai, làm ngươi phải chịu nhiều năm ủy khuất ở nông thôn, không biết cha mẹ cùng huynh trưởng nghĩ gì mà đối với dưỡng nữ lại để tâm, ngược lại coi ngươi như thù địch.
”
Nhắc tới đây, lão tổ tông liền cảm thấy tức giận, sôi máu.
Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng trấn an: “Tổ mẫu đừng giận, tôn nhi không để bụng đâu.
”
“Vậy ngươi để ý cái gì?”
“Để ý tổ mẫu a, ngài mới là thân nhân của ta.
”
Nói xong, nàng ôm lấy cánh tay lão tổ tông, dựa vào vai nàng, tràn đầy vẻ nũng nịu của vãn bối.