Ngay lúc đó, cửa gỗ cũ nát bị đá văng, Thẩm Như Phong giận dữ xông vào.
Thẩm Ngạo Tuyết không chút ngạc nhiên, chỉ khoanh tay đứng, ánh mắt đầy vẻ trào phúng nhìn hắn.
Thẩm Như Phong tưởng rằng năm ngày cắt máu sẽ làm nàng chật vật bất kham mà nằm trên đất, tùy ý hắn giẫm đạp.
Lại không ngờ nàng vẫn bình tĩnh đứng đó, khóe môi còn mang nụ cười.
Hắn giận không thể kiềm chế, mắng: “Tiện nhân, ngươi biết rõ máu mình có độc, lại còn dám để Song Nhi dùng, mau giao giải dược, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Hắn như một con dã thú bạo nộ, đáy mắt tràn ngập sát khí.
Thẩm Ngạo Tuyết ánh mắt đạm mạc liếc nhìn hắn, ngữ khí không nóng không lạnh hỏi lại: “Rõ ràng là các ngươi người đông thế mạnh buộc ta cắt huyết, như thế nào hiện tại xảy ra chuyện, lại đổ tội lên đầu ta?”
“Ít nói nhảm, theo ta đi!” Thẩm Như Phong túm lấy cổ áo nàng.
“Buông ra!”
Thẩm Ngạo Tuyết dùng sức tránh thoát, thong thả sửa lại cổ áo, thần sắc lạnh lùng khinh thường.
“Ta tự đi, không cần ngươi chạm vào ta!”
Nói xong, nàng ngẩng đầu đi ra khỏi phòng chứa củi, bóng dáng cao ngạo lạnh nhạt.
Thẩm Như Phong lo lắng cho sức khỏe Thẩm Vô Song, không muốn đôi co với nàng.
Hai người một trước một sau đi tới Lưu Li Các.
Vừa vào cửa, đã nghe Thẩm Vô Song tê tâm liệt phế khóc kêu.
“A! Ta đau quá...!Ngứa quá...!Cứu ta...!Mẫu thân cứu ta...”
Nàng cuồng loạn giãy giụa trên giường, lộ ra cánh tay bị cào xé đầy vết máu, cảm giác như có kiến cắn xé da thịt, thật sự không thể chịu đựng.
Thẩm Dực sợ nàng hủy dung, chỉ có thể lệnh Lý ma ma dùng dây thừng trói tay nàng ra sau lưng.
Bởi vậy, Thẩm Vô Song càng đau đớn muốn chết, không ngừng kêu thảm thiết, nghe thật đáng sợ.
Thẩm Như Phong đẩy Thẩm Ngạo Tuyết tới bên giường, vừa vội vàng vừa phẫn nộ nói: “Đều tại ngươi, Song Nhi mới thành ra thế này, ngươi mau giải độc cho nàng!”
Thẩm Ngạo Tuyết rũ mắt liếc Thẩm Vô Song trên giường, khóe miệng nhếch lên, ngữ khí tràn ngập khinh thường.
“Ta vì sao phải giúp nàng giải độc?”
Thẩm Như Phong còn chưa kịp phát hỏa, Thẩm Dực đã xông lên muốn đánh Thẩm Ngạo Tuyết.
Nhưng cái tát đó chưa kịp rơi xuống, đã bị nàng trở tay ngăn lại.
“Ngươi...!Ngươi dám chống lại? Quả thực phản nghịch! Hôm nay nếu ngươi không cứu Song Nhi, ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn!”
Đối mặt với lời uy hiếp từ phụ thân, Thẩm Ngạo Tuyết không có nửa phần động dung, ngược lại khinh miệt ném tay hắn ra.
Nàng ghét bỏ lau mu bàn tay chạm phải hắn lên quần áo, sau đó mới mở miệng.
“Tùy tiện, dù sao ta đã chết, còn có Thẩm Vô Song làm đệm lưng.” Nàng nhếch môi cười, ngữ khí càng thêm ngạo mạn, “Nhưng khi lão tổ tông trở về, nếu không thấy chúng ta, không biết các ngươi sẽ làm sao đây?”
Nếu lão tổ tông muốn nàng nhận tổ quy tông, thì Thẩm gia người khác không dám động đến nàng.
Hiện tại như vậy, chẳng qua là ỷ vào lão tổ tông không có ở đây thôi.
Nói cho cùng, Thẩm Ngạo Tuyết mới là huyết mạch duy nhất của Thẩm gia, Thẩm Vô Song chỉ là kẻ giả mạo.
Mặc dù ở Thẩm gia dưỡng mười mấy năm, máu chảy trong người nàng vẫn là loại thấp hèn nhất!
Thẩm gia mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời thật không biết làm sao với nàng.
Thứ nhất, hiện tại nàng nắm giữ sinh mệnh của Thẩm Vô Song.
Thứ hai, nếu nàng chết, khi lão tổ tông trở về sẽ không có cách nào giải thích!
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Mỹ Ngọc thu hồi nét mặt chán ghét, gượng cười đi tới, chủ động nắm lấy tay Thẩm Ngạo Tuyết.