Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
••• === ====== === •••
Không khí sáng sớm ở thôn trang vô cùng tốt lành, những chú chim sẻ cánh xám đang đứng mổ thức ăn trên cành cây. Có lẽ đêm qua tuyết vừa rơi xuống, nên bây giờ ánh nắng hiện ra càng thêm trong sáng thanh khiết, cây cỏ được khoác lên một tầng tuyết đọng dày đặc, khắp nơi đều mang đậm bầu không khí năm mới.
Tưởng Nguyễn dậy thật sớm, sau khi dùng qua điểm tâm đơn sơ lập tức cùng với Liên Kiều đi dạo một chút trong vườn lê. Bây giờ vẫn chưa phải lúc vườn lê này nở hoa, vì vậy mỗi cây đều cành lá xum xuê, Liên Kiều có chút tiếc nuối: “Vẫn chưa tới mùa, chờ đến lúc thời tiết ấm hơn chút ít, tất cả hoa lê đều nở, lúc đó ngắm nhìn mới thấy đẹp.”
Tưởng Nguyễn cười nhạt một tiếng, những bông hoa nhỏ bé này chẳng qua cũng chỉ là tranh giành nhau thể hiện ra chút đẹp mắt mà thôi, ở kiếp trước, lúc nàng còn sống trong cung đã từng nhìn thấy rất nhiều cây với hoa lê phủ đầy. Chỉ cần gió xuân thổi qua một đêm thì các loài hoa ở đó đều nở, không chỉ hoa lê mà còn có hoa mẫu đơn, thụy liên (hoa súng, hoa sen), phù dung, nguyệt quý (hoa hồng)… Trong cung có trăm ngàn loài hoa đua nhau khoe nở rực rỡ tươi đẹp, đáng tiếc tất cả những cảnh sắc ấy chỉ có một người thưởng thức, về sau nàng cho rằng người đó có thể ở bên cạnh nàng cùng ngắm nhìn hoa nở hoa tàn. Nhưng mãi đến tận lúc chết nàng mới phát hiện, đó chỉ là một âm mưu giả dối, chỉ là một cảnh tượng huyền ảo được tạo ra cho nàng thấy.
Những đóa hoa cũng giống như cuộc đời của nàng vậy, nhìn thì có vẻ xinh đẹp rực rỡ nhưng đến thời điểm mục nát thì ngay cả đến nơi che chở cũng không có, rơi rụng xuống mặt đất rồi dần dần trở thành tro bụi, chỉ có chút mùi thơm thoang thoảng, cũng thật sự rất cay đắng.
Liên Kiều phát hiện ánh mắt Tưởng Nguyễn có chút nặng nề, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy đau thương mỏng manh và yếu ớt, trong lòng kinh hãi, lo lắng nói: “Tiểu thư?”
Tưởng Nguyễn phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: “Không có việc gì, đi thôi.”
Hai người vừa đi vừa nghỉ, không chú ý ở đám cây cối rậm rạp phía sau lưng, một người đã sớm đứng ở đó từ lâu.
Toàn thân người nọ khoác một lớp áo dài màu xanh nhạt bằng tơ lụa, viền vạt áo màu vàng, khoác bên ngoài một lớp áo mỏng thêu hình chuỗi ngọc năm màu, giày màu xanh thẫm, khắp người hiện ra vẻ giàu sang phú quý, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng Tưởng Nguyễn, tràn đầy si mê.
Người này chính là tiểu nhi tử của Trương Lan, Trần Chiêu.
Ngày thường Trần Chiêu thích ngủ phía dưới mấy gốc cây lê, hôm nay cũng giống ngày bình thường, bỗng nhiên nghe được giọng nói chuyện của nữ tử, với hắn chẳng khác nào mèo con ngửi thấy mùi tanh của cá, lập tức nhìn sang nơi có tiếng nói, không nghĩ rằng vừa nhìn một cái liền ngẩn ngơ.
Hôm nay Tưởng Nguyễn cũng ăn mặc giống hôm qua, chỉ là Bạch Chỉ cũng không búi hết tóc cho nàng, mà chỉ lấy một ít tóc ở phía sau tạo thành hình hoa phù dung, phần tóc còn dư lại thì tùy ý khoác lên vai, nhìn thì có lẽ nhiều tuổi hơn một chút, nhưng lại xinh đẹp vô cùng.
Bên trong vườn hoa lê chưa nở, nhưng đầu mấy cành cây đều nặng trĩu do lớp tuyết đọng lại, tựa như hoa lê đang nở, nhưng làn da trắng nõn của nàng còn trắng hơn so với tuyết, gương mặt so với hoa lê thì càng trong sáng hơn, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại dường như thờ ơ lướt qua mấy cành cây, giống như một dòng suối mát lạnh dịu dàng chảy vào lòng người, khơi gợi dục vọng trong lòng người. Vì cách quá xa nên không nghe rõ được giọng nói của nàng, nhưng có thể tưởng tượng ra được một giọng nói trong trẻo động lòng. Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn mấy bông tuyết đầu cành cây, để lộ ra cái cổ xinh đẹp ngọt ngào như thiên nga vậy.
Trần Chiêu nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn lên thân thể thon gầy của Tưởng Nguyễn ở phía xa, áo bông rộng quá mức, che giấu vòng eo yểu điệu của nàng, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhìn qua thì vẫn là thân hình của một tiểu cô nương nhưng dường như lại có một loại hoạt sắc sinh hương (nhan sắc xinh đẹp diễm lệ) cực kỳ linh động, giống như tất cả vẻ đẹp hay cử chỉ của một nữ tử trưởng thành và vẻ non nớt của một tiểu nữ hài đều được thể hiện trên người của nàng, lúc trước còn chưa phát hiện, sau một lần bệnh nặng thì không ngờ Tưởng Nguyễn lại có được vẻ đẹp như thế, quả thật là vưu vật (người con gái đẹp tuyệt sắc) trời sinh mà.
Người đẹp kiểu này, nếu như có thể trở thành sở hữu của chính mình, cùng mình điên cuồng hàng đêm, thật sự là một chuyện tốt trên đời này. Vẻ mặt Trần Chiêu không chắc chắn cho lắm, không biết nghĩ đến chuyện gì, đứng lặng yên tại chỗ suy nghĩ.
Liên Kiều cách đó không xa cũng đã nhìn thấy bóng dáng Trần Chiêu, sắc mặt trầm xuống: “Tiểu thư, chúng ta trở về sớm một chút, trong vườn này có người không sạch sẽ. Cẩn thận kẻo rước lấy phiền toái lên người.”
Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn Đàn LQĐ
Tưởng Nguyễn theo ánh mắt của Liên Kiều nhìn sang, hơi cong môi cười nhẹ nhàng: “Ừ.”
Trần Chiêu đang mê mẩn nhìn chằm chằm vào Tưởng Nguyễn, bất ngờ trông thấy tiểu mỹ nhân mỉm cười với mình, nụ cười ấy lại xen lẫn một chút ý tứ hàm xúc không nói nên lời, lại không có vẻ ngây thơ hay ngượng ngùng mà một tiểu cô nương nên có, chỉ có một loại cám dỗ nhàn nhạt, giống như xen lẫn chút hương hoa quỳnh nhẹ nhàng, ngắn ngủi thanh cao, lại thêm chút quyến rũ về đêm.
Trần Chiêu không nhịn được mà ngây dại, cho đến khi hai người Tưởng Nguyễn đã ra khỏi vườn lê, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần từ nụ cười đầy kinh diễm đó.
Chuyện này rất nhanh đã bị Tưởng Nguyễn và Liên Kiều ném ra sau đầu không còn để tâm, cuộc sống yên ổn qua ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi ngày Tưởng Nguyễn đều tùy ý đi dạo bên trong thôn trang một chút, thỉnh thoảng cũng gặp phải Trần Chiêu, thật bất ngờ là Trần Chiêu so với ngày xưa thì đứng đắn hơn nhiều, không hề giống như con ruồi bu bám không tha như lúc trước, lúc này Liên Kiều mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm. Nhưng cũng có chuyện không thể không lo lắng được, đó là thời gian cần phải giao nộp khăn thêu sắp đến rồi, Tưởng Nguyễn lại chưa thêu chiếc nào cả.
Sau khi Tưởng Nguyễn rơi xuống nước, tạm thời Trương Lan không nói ra chuyện tình thêu khăn, chỉ muốn hoãn việc thêu thùa lại một chút mà thôi, vài ngày trước Trần Phương cố ý đề cập tới, lại khiến Liên Kiều và Bạch Chỉ cảm thấy rất khó khăn.
Bây giờ thân thể Tưởng Nguyễn vẫn còn chưa khỏe hẳn, dĩ nhiên hai người bọn họ không thể để Tưởng Nguyễn làm chuyện này, chỉ là Tưởng Nguyễn không thêu cũng không sao, nhưng lại cũng không cho hai người bọn họ thêu.
“Tiểu thư,” Liên Kiều tỏ ra không đồng ý nhìn Tưởng Nguyễn đang dựa vào cửa sổ để đọc sách: “Sắp phải giao nộp khăn thêu rồi, vì sao tiểu thư vẫn còn ung dung thoải mái như thế?”
“Không cần phải lo lắng.” Tưởng Nguyễn lật một trang sách ra.
“Sao có thể không lo lắng được?” Vẻ mặt Liên Kiều đau khổ nói: “Nếu không giao đủ khăn thêu, những người đó lại lấy cớ giảm chi phí của tiểu thư đấy.”
Tưởng Nguyễn thở dài, khép lại quyển sách trên tay. Ban đầu lúc nàng vừa mới tới thôn trang có mang theo ba rương đồ, một cái chứa quần áo, một cái để đồ trang sức bằng bạc, cái còn lại để sách vở, đó toàn là đồ mà mẫu thân để lại cho nàng, vốn tưởng rằng mang theo bên người để tưởng niệm, ai ngờ lại tiến vào ổ sói. Cả nhà Trương Lan đều tham lam vô tình, vừa công khai trộm vừa lén lút cướp, cuối cùng chỉ còn lại một rương đồ không bị mang đi, mà cái rương đó chỉ toàn sách vở.
“Không cần chờ đến lúc phát chi phí, chúng ta nên hồi phủ rồi.” Tưởng Nguyễn vuốt ve dòng chữ to trên bao thư: “Đừng lo lắng.”
Liên Kiều nhíu mày, còn muốn nói điều gì đó, thì thấy Bạch Chỉ đẩy cửa ra đi vào: “Tiểu thư, Phương cô nương đến rồi.”
Liên Kiều sững sờ, sau lưng Bạch Chỉ xuất hiện một bóng dáng hồng nhạt, Trần Phương cười nói: “Tiểu thư.”
Hôm nay nàng ta mặc áo khoác màu hồng bên trong có thêu hình hồ điệp (con bướm), ở dưới mặc một cái váy cùng màu có điểm chút màu trắng, chân mang đôi giày da màu đỏ. Trên đầu chải Lưu Vân kế tinh xảo (là một dạng kiểu búi tóc thời xưa), đeo khuyên tai nặng trịch bằng vàng có hình bông hoa, trên đầu cắm một cây trâm được tráng men trắng trong xen lẫn chút tơ vàng.
Liên Kiều cười khẩy một tiếng, nhìn Trần Phương bằng ánh mắt tràn ngập xem thường. Từ đầu đến chân của người này, tất cả đều là đồ của Tưởng Nguyễn, có lẽ nàng vứt hết da mặt đi rồi, nên mới có thể công khai mang những vật đó ở trên người rồi còn xuất hiện trước mặt chủ nhân của nó, quả nhiên xứng đáng với hai chữ trộm cướp.
Tưởng Nguyễn đưa tay chống cằm, cười nhạt một tiếng, mấy kẻ trộm cướp không biết sợ là gì, những ngày gần đây càng ngày càng điên cuồng ngang ngược. Nhưng dù sao cũng không có vấn đề gì, nếu đã là đòi nợ, nuốt đồ của nàng, cuối cùng cũng phải nhổ ra toàn bộ cho nàng, một cái cũng không thiếu .