Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
••• === ====== === •••
(*) Dẫn xà xuất động: Dẫn rắn ra khỏi hang.
Nhân lúc nắng đẹp sau giờ ngọ (11h trưa – 1h chiều), Liên Kiều mang chăn trong phòng ra phơi nắng ở sân phía bên ngoài, cái chăn bông cũ mỏng manh, thật sự chỉ có một lớp mỏng, so với những cái chăn dày cộm đẹp đẽ được phơi đầy sân thì quả thật rất chói mắt.
Xuân Oanh đang sai việc mấy tiểu nha hoàn mang chăn bông trong phòng Trương Lan treo lên dây thừng được móc ở bên ngoài, so với cái chăn tối tăm xám xịt trong tay Liên Kiều, chăn bông trước mặt Xuân Oanh được thêu mình mẫu đơn cực kỳ tinh xảo, bên trong được nhồi vào đầy bông vải mới năm nay, căng phồng, vừa nhìn đã cảm giác rất dày. Chăn bông được phơi khá nặng đến mức khiến dây thừng bị hạ thấp xuống, Xuân Oanh cao giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm xước mặt sau, có thể là tơ lụa thượng hạng đấy.”
Liên Kiều cũng không thèm nhìn nàng một cái, đi thẳng qua một bên khác, giơ tay phủ chăn bông lên dây thừng, chăn bông bay bổng không nặng nề gì, treo rất dễ dàng. Xuân Oanh nhìn thấy Liên Kiều, vui vẻ cười một tiếng: “Ơ, Liên Kiều tỷ tỷ cũng tự mình đến phơi chăn bông à!?” Nói xong liếc mắt nhìn chăn bông treo trên dây thường rồi nói: “Các ngươi đều đến học tập một chút, nhìn Liên Kiều người ta làm kia kìa, một người cũng có thể tự phơi được chăn bông, hơn nữa xem ra cũng không tốn sức mấy, không giống chúng ta, nhiều người cùng nhấc lên đều cảm thấy luống cuống mệt mỏi.”
Mấy tiểu nha đầu bắt đầu ha ha cười rộ lên, một người trong đó người nói: “Có lẽ là chăn bông trong phòng tiểu thư dùng bông tốt, nhìn qua cũng không nặng nề gì, cái chăn như vậy mà đắp lên thì có thể cực kỳ thoải mái rồi, không giống như chăn bông của chúng ta, vừa dày vừa lớn, nặng chết mất.”
Liên Kiều cầm chăn bông lên vuốt vuốt mấy nếp nhăn, không để ý tới trêu chọc của các nàng, Xuân Oanh thấy thế, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Liên Kiều, vì sao ngươi chỉ phơi chăn bông của tiểu thư, không đem chăn của chính mình và Bạch Chỉ cùng phơi một lúc cho tiện? Cũng để cho chúng ta nhìn xem, chăn của các ngươi có phải cũng giống chăn của tiểu thư hay không, mà không giống chăn của chúng ta đây này.”
Mấy tiểu nha hoàn lại được một trận cười đùa vui vẻ, nói như vậy cũng là ám chỉ rằng Tưởng Nguyễn là chủ tử mà đến chăn bông cũng không bằng của hạ nhân, thật sự là rất quá đáng. Lông mày Liên Kiều dựng lên, đang muốn nổi giận, đã thấy một tiểu nha hoàn cười ngọt ngoài vội vàng đi tới: “Liên Kiều tỷ tỷ, ngươi bảo ta tìm…”
“Lộ Châu.” Liên Kiều cắt ngang lời nói của nàng: “Chờ một chút” nàng cầm chăn bông lên vuốt mấy nếp nhăn cuối cùng, lúc này mới xoay người lại, kéo tay tiểu nha hoàn: “Qua đây nói đi.”
Hai người đi qua một bên nói chuyện, đứng cạnh nhau rất gần không biết đang nói cái gì, một lát sau, Liên Kiều mới cầm lấy chậu gỗ không rời đi. Chờ sau khi Liên Kiều đi, Xuân Oanh mới đi theo gọi lại tiểu nha hoàn đang chuẩn bị rời đi: “Ngươi gọi là Lộ Châu đúng không?”
Lộ Châu có chút sợ sệt nhìn Xuân Oanh: “Vâng.”
“Đừng sợ.” Xuân Oanh nói: “Vừa nãy ngươi và Liên Kiều nói chuyện gì vậy?”
“Không…Không có gì.” Lộ Châu lắc đầu, chỉ cúi đầu nhìn chân của mình.
“Sợ cái gì, ta cũng không ăn ngươi,” giọng nói Xuân Oanh đã có chút nổi nóng: “Liên Kiều vô duyên vô cơ tìm ngươi làm gì, vừa rồi các ngươi lén lút thương lượng cái gì? Rốt cuộc ở đây ai là người làm chủ ngươi cũng biết, hôm nay nếu ngươi không nói rõ, sau này không cần ở lại thôn trang nữa.”
“Đừng.” Lộ Châu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt có chút luống cuống đỏ lên: “Xuân Oanh tỷ tỷ, đừng đuổi ta ra khỏi thôn trang.”
“Ngươi chỉ cần nói rõ mọi chuyện, dĩ nhiên ta sẽ không làm gì ngươi.” Xuân Oanh nói: “Ta cũng không phải là người không biết phải trái, nhìn mặt ngươi lạ vô cùng, hẳn là nha đầu mới vào, làm việc thật tốt, ngày sau ta cũng sẽ không để người khác ức hiếp ngươi.”
Truyện được đăng tại Diệp Gia Quán và Diễn đàn LQĐ
“Có thật không?” Lộ Châu ngẩng đầu, vẻ mặt có chút hy vọng.
“Ta vì sao phải lừa ngươi.” Giọng Xuân Oanh càng dịu dàng hơn, còn trong lòng lại khẳng định chuyện của Liên Kiều chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
“Thật ra Liên Kiều tỷ tỷ tìm ta cũng không có việc gì.” Lộ Châu nói: “Chỉ là nghe nói tài thêu thùa của ta không tệ, nên nhờ ta thêu một đóa thủy tiên lên chỗ bị rách trên y phục của tiểu thư, đã nhìn không ra rồi.”
Xuân Oanh nghi ngờ nhìn nàng: “Là chuyện này?”
“Vâng.” Lộ Châu gật đầu.
“Thật kỳ quái, bình thường tiểu thư cũng không để ý chuyện y phục, vì sao đột nhiên lại nhớ tới thêu đóa thủy tiên lên y phục?”
“Chuyện này…” Lộ Châu có chút chần chờ.
“Nghe nói bên ngoài đưa đến một chậu hoa ‘mỹ nhân dưới ánh trăng’, tối nay tiểu thư muốn đi vườn lê ngắm hoa, nên muốn mặc đẹp mắt một chút, cũng không thể khinh thường đối với bông hoa quý giá.” Lộ Châu nói ra tất cả mọi chuyện: “Nghe nói chậu hoa kia rất quý đấy, lại là giống hoa cực kỳ hiếm thấy có thể nở hoa trong đêm đông.”
“Mỹ nhân dưới ánh trăng?” Trong lòng Xuân Oanh thấy kỳ lạ: “Thôn trang có chậu hoa ‘mỹ nhân dưới ánh trăng? Chưa từng nghe nói đến việc này.” Xuân Oanh nhìn thoáng qua người trước mặt: “Được rồi, không có chuyện gì nữa, ngươi đi làm việc đi.”
Lộ Châu đáp một tiếng rồi xoay người đi ra, sau khi Lộ Châu rời đi, Xuân Oanh vẫn đứng nguyên tại chỗ tự nhủ: “Bây giờ tình cảnh như vậy, sao lại còn có tâm tư đi ngắm hoa, cho dù muốn ngắm hoa, cũng đâu cần phải cố ý tìm y phục đẹp. Thường ngày cũng không để ý đến những điều này, hôm nay lại khác thường như vậy, chắc chắn là có lý do khác. Ta nhất định phải biết rõ ràng, rốt cuộc các nàng ta có ý định làm gì.”
Trong sân ở nơi xa xôi hẻo lánh, Bạch Chỉ cũng lấy sách trong rương ra phơi nắng, toàn bộ sách trong cái rương đầy đều phơi nắng trong sân, Bạch Chỉ một bên vừa cẩn thận lật sách vừa nói: “Tiểu thư cái rương sách này được giữ gìn rất tốt, qua hết năm trong phòng ẩm ướt rồi, phải thường xuyên lấy ra phơi nắng mới được.” Nói xong lại nghĩ tới điều gì: “Lúc trước phu nhân cũng rất yêu thích sách vở, mỗi ngày đều muốn lấy sách ra phơi nắng đấy.”
“Mẫu thân xuất thân từ tướng môn thế gia, nhưng lại vơ vét những sách quyển sách cực kỳ có giá trị này, chẳng qua là vì làm cho người ta vui vẻ, cuối cùng lại tiện nghi cho ta.” Tưởng Nguyễn nhìn sách vở trong sân nhẹ giọng nói.
Tổ tiên Triệu gia là Mã tướng quân, đã quen bão cát máu tanh của chiến trường, tất cả nam nhi trong nhà đều quân trung hào kiệt, nhưng nữ nhi duy nhất của Triệu gia là Triệu Mi lại yêu Tưởng Quyền, từ trên xuống dưới cả nhà Triệu gia đều cực lực phản đối, Triệu Mi lại cố ý muốn gả, Triệu gia liền đoạn tuyệt quan hệ cũng người nữ nhi duy nhất này.
Sau khi Tưởng Quyền kết hôn cùng với Triệu Mi, Triệu Mi biết được Tưởng Quyền xem trọng nữ tử học rộng tài cao, nên đã vơ vét rất nhiều bản đơn lẻ (sách chỉ còn một bản duy nhất) từ Nam chí Bắc cẩn thận nghiên cứu, ai ngờ không lâu sau Tưởng Quyền đã cưới tài nữ đệ nhất trong kinh thành Hạ Nghiên làm quý thiếp.
Một cái rương đầy sách này, cuối cùng Triệu Mi cũng không còn sống đến ngày để xem hết, Hạ Nghiên từ quý thiếp nhanh chóng trở thành Tưởng phu nhân của ngày hôm nay, Tưởng Nguyễn tự giễu cười một tiếng, mẫu thân đến lúc chết cũng không hiểu rõ, nếu quả thật không yêu, dù làm như thế nào cũng không có cách nào làm cho đối phương vui vẻ được, mà từ lúc trước cho đến về sau, Tưởng Quyền yêu thích cũng không phải là tài nữ, mà là Hạ Nghiên với tư cách là một tài nữ.
“Tiểu thư nhớ phu nhân?” Bạch Chỉ nhìn sắc mặt Tưởng Nguyễn: “Nếu phu nhân còn sống, thấy bây giờ tiểu thư thông minh nhạy bén, nhất định sẽ rất vui mừng đấy.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Liên Kiều vừa về tới, thấy sách trong tay Tưởng Nguyễn liền sững sờ: “Vì sao tiểu thư lại xem binh thư? Bây giờ cũng không cần lên chiến trường, không bằng tiểu thư xem vài bản thi ca.”
“Không ra chiến trường thì đối thủ cũng sẽ tìm tới tận cửa.” Ánh mắt Tưởng Nguyễn nhìn vào mấy chữ trên cuốn binh pháp: Dẫn xà xuất động.