Thẩm Khuynh Uyển là một cô gái có tầm nhìn xa, nữ nhân luôn khó tránh thời gian làm mình già nua nhan sắc phai tàn, một nữ nhân sắp ba mươi tuổi so với những tú mười sáu mười bảy tuổi vừa mới tiến cung, bất luận là phương diện gì đều kém tuổi trẻ, thứ duy nhất có thế tính hơn chính là mị lực thành thục lắng đọng theo năm tháng, nhưng loại mị lực này có cung phi nào không có.
Ấy vậy mà mặc cho thân thể của nàng ngày càng lụn bại, Thẩm Khuynh Uyển vẫn được Hoàng Thượng sủng ái suốt bao năm qua, bởi vì nàng hiểu rõ Hoàng Thượng.
Mấy năm này quan hệ cùng Thái Hậu Hoàng Hậu đều tốt hơn nhiều, nhất là với Hoàng Hậu, thời kỳ giương cung bạt kiếm sớm đã trôi qua rồi, đối với Hoàng Hậu mà nói, nữ nhân cả hậu cung đều là địch nhân của nàng, đều muốn tranh sủng Hoàng Thượng, những người mới vừa vào cung không hiểu chuyện so với Thẩm Khuynh Uyển, nàng tình nguyện để Hoàng Thượng sủng ái nữ nhân biết thức thời này.
Nói cho cùng trong Hoàng Cung, Hoàng Quý Phi không con, thân thể lại không tốt, cừu hận lớn hơn nữa cũng bị cuộc sống chết lặng này một ngày một ngày qua đi làm cho phai mờ.
Nghe đến cuối cùng, Sở Diệc Dao nhìn Thẩm Thế Hiên thở dài một hơi, đáy mắt quẹt một cái hiểu rõ, "Chỉ sợ đối với Hoàng Quý Phi, tuyệt tử canh còn tổn thương chính là tâm của người." Đối với một cô gái tâm cao khí ngạo bị dùng thủ đoạn như vậy bức nàng tiến cung, lại dùng người nhà uy hiếp, nàng như thế nào có thể tâm phục.
Nhưng nàng chính là diễn trò, diễn liền mười mấy năm, diễn lừa thiên hạ cũng lừa chính mình.
Ấn tượng Thẩm Thế Hiên đối với cô cô gần nhất là khi còn bé nàng ôm hắn chọc cười.
"Về sau tổ phụ liền cấm chúng ta ở nhà không được nhắc tới cô cô."
"Thế những năm qua Thẩm gia đã từng xin Hoàng Quý Phi giúp gì chưa?" Có chỗ dựa tốt như vậy nhưng Thẩm gia lại không cần, Thẩm gia không đi con đường làm quan thì dùng mức độ sủng ái Hoàng Quý Phi của Hoàng Đế cũng có thể độc bá Kim Lăng.
"Năm đại ca mười tuổi, đại bá mẫu muốn cho hắn đi Lạc Dương đọc sách, đi lên con đường làm quan, đại bá mẫu đến tìm tổ phụ nhờ người viết thư cho cô cô hỗ trợ, duy nhất lần đó, tổ phụ nổi giận, đại bá mẫu suýt nữa bị hưu." Nếu không phải đại bá cùng đại ca nói đỡ, đại bá mẫu nhất định đã bị hưu ra Thẩm gia, "Từ nay về sau, không ai dám nhắc đến bất cứ chuyện gì có liên quan tới cô cô."
Hồi nhỏ Sở Diệc Dao từng nghe nương kể về một nhà có chỗ dựa.
Cách làm của Thẩm lão gia tử không hề sai, Thẩm gia từ trước đến giờ đều buôn bán, chưa bao giờ đi con đường làm quan, vẫn thuận lợi phát triển.
Hiện giờ có Hoàng Quý Phi làm chỗ dựa chính là phúc phận của Thẩm gia, nhưng không thể phụ thuộc vào chỗ dựa là Hoàng Quý Phi mà làm mất căn cơ ban đầu.
Bởi chốn Hoàng Cung khó lường, một khi chỗ dựa bị tổn hại thì sẽ mất nhiều hơn được.
Sở Diệc Dao chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu lên, Thẩm Thế Hiên cũng đang nhìn nàng, chậm rãi nói, "Còn sáu năm."
Nếu như không có kỳ tích xảy ra, giống kiếp trước, mấy tháng trước khi Sở Diệc Dao chết, Hoàng Quý Phi qua đời, thành Lạc Dương đại tang.
"Nửa năm sau tổ phụ cũng đi, Thẩm gia sau đó căn bản không thể so với hôm nay." Sau khi tổ phụ qua đời, hắn cũng bệnh nặng liệt giường lại càng cổ vũ cho đôi gian phu dâm phụ kia, có lẽ cảm thấy hắn bệnh tật chướng mắt muốn hắn chết sớm cho yên ổn, hai năm sau, không biết là chủ ý của người nào, Thủy Nhược Thiên dùng một chén thuốc có trộn lẫn độc kết thúc tính mạng của hắn.
Nếu đã quyết định tranh quyền Thẩm gia, sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn Thẩm gia vì Hoàng Quý Phi qua đời mà suy yếu, Sở Diệc Dao suy nghĩ, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một người, bật thốt lên, "Trương Tử Lăng!"
Trương Tử Lăng sang năm liền bắt đầu làm quan một đường thuận buồm xuôi gió, thời điểm Sở Diệc Dao chết, Trương Tử Lăng đã là Hàn Lâm viện sĩ, thăng quan tiến chức nhanh đến mức làm người đời líu lưỡi.
Thẩm Thế Hiên suy nghĩ theo hướng của nàng, "Nàng là nói muốn tìm hắn hỗ trợ?"
Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Hiện tại hắn vẫn còn học tập, ai cũng không ngờ sau đó hắn sẽ tiến chức nhanh như vậy, hắn được Hoàng Thượng coi trọng nguyên nhân ngoại trừ tài năng của hắn, còn có một điểm quan trọng nữa chính là sau lưng hắn không có thế lực, không giống những người khác ở Lạc Dương, sau lưng đều có một đống quan hệ."
Làm Hoàng Đế lâu ngày, bệnh đa nghi tự nhiên càng nặng, đối với những đám người đấu đá thế lực, hắn vẫn ưa thích người trong sạch hơn, giống như nữ nhân mà hắn yêu, chưa bao giờ đánh chủ ý gì trên người hắn.
Thẩm Thế Hiên tiếp lời của nàng, khẽ cười.
"Hiện giờ chính là thời điểm tốt nhất để tạo quan hệ, quan hệ càng tốt tương lai phần thắng của chúng ta lại càng lớn."
Trương Tử Lăng là người trọng tình, này từ việc hắn cưới biểu tỷ của Diệc Dao có thể nhìn ra, hôm nay hắn chưa có gì có thể giao hảo, tương lai nếu muốn nhờ hắn hỗ trợ cũng dễ mở miệng hơn.
Phu thê hai người không mưu mà hợp, Thẩm Thế Hiên vừa nhìn trời đã tối, tiến đến bên tai Sở Diệc Dao lập lại mấy lời vừa rồi.
Mặt Sở Diệc Dao đỏ lên trong nháy mắt, đôi con ngươi xinh đẹp trừng hắn, Thẩm Thế Hiên lộ ra vẻ mặt vô tội, "Ta đã nói hết mọi chuyện về cô cô cho nàng biết, nương tử, nàng đừng hòng nuốt lời!"
Sở Diệc Dao tiếp tục trừng mắt hắn, trong đầu nghĩ đến điều kiện mà hắn nói, "Nương tử, tư thế Quan Âm tọa liên, chúng ta thử nhé?"
...!
Ngày hôm sau, Thiên Hương lâu phái người tới, Thẩm Thế Hiên đi ra ngoài cùng bọn họ cẩn thận thẩm tra đối chiếu hàng, hoàng cống mang đến đều vận chuyển tới Thiên Hương lâu, ở đó sẽ có người đặc biệt chịu trách nhiệm kiểm tra hoàng cống đưa vào cung, làm xong những chuyện này đã xế chiều.
Sở Diệc Dao miễn cưỡng ngủ một giấc, phái người đi đưa tin cho Hình Tử Thù, đến chạng vạng Hình Tử Thù liền phái người tới đón bọn họ sang nhà ôn chuyện.
Trương phu nhân đặt mua một trạch viện rất tốt cho con trai ở Lạc Dương, mặc dù không lớn nhưng đầy đủ mọi thứ, Hình Tử Thù đích thân ra cửa chờ bọn họ, vừa nhìn thấy Sở Diệc Dao xuống xe, cao hứng hốc mắt đều ươn ướt.
"Ta nhớ mọi người muốn chết!" Hình Tử Thù thẹn thùng lau nước mắt, mang bọn họ đi vào phòng khách, giữ chặt tay Sở Diệc Dao không chịu buông, "Hai năm không về, tất cả lễ mừng năm mới đều là cha cùng nương đến đây, sợ ảnh hưởng tướng công học tập, ta sắp quên mất quê quán là bộ dáng gì mất."
Cảm giác xa xứ luôn không dễ chịu, Sở Diệc Dao xem sắc mặt nàng rất tốt, nghĩ đến Trương Tử Lăng đối xử với nàng không tồi.
"Chỉ chớp mắt muội cũng lập gia đình, khi đó ta và Tử Ngữ đều nói về Thẩm nhị thiếu gia, không nghĩ tới muội thực sự lấy hắn." Hình Tử Thù hiếm khi gặp được người quen, máy hát mở ra liền không dừng lại được, Sở Diệc Dao nhìn nàng vui vẻ, trêu ghẹo nói, "Biểu tỷ ở đây cũng biết?"
Hình Tử Thù nhéo má nàng, "Nếu không phải để tâm đến muội sao ta phải vội vã cho người đón các ngươi tới."
Sở Diệc Dao cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Thế Hiên, nói với Hình Tử Thù, "Biểu tỷ, các ngươi sống ở đây có tốt không?"
Hình Tử Thù khẽ thở dài, "Lúc mới tới thật sự không quen, Lạc Dương này bất luận là ăn uống sinh hoạt đều không giống nhau.
Về sau ta mang thai Noãn Nhi, ăn cái gì nôn cái đó, tỷ phu của muội từ thư viện trở về còn lặn lội mấy con phố tìm cho ta mấy món ở quê."
Nói đến Hình Tử Thù có chút thẹn thùng, vốn là thủy thổ không hợp, sau khi mang thai lại càng không có khẩu vị, ngày thường được chăm sóc tốt, khẩu vị đột nhiên kén chọn, còn nói muốn ăn mấy món ăn vặt của Huy Châu, tướng công vì muốn tìm đúng vị cho nàng mà chạy quanh mấy con phố.
Đang nói, ngoài cửa vang lên một tiếng nũng nịu gọi nương, một tiểu cô nương một thân phấn hồng xuất hiện, một tay được nhũ nương nắm, đang cố gắng nhấc chân muốn bước qua ngưỡng cửa.
Vừa vào phòng cô bé liền thoát khỏi tay nhũ nương chạy tới Hình Tử Thù, hai tay ôm lấy chân của Hình Tử Thù khanh khách cười.
Hình Tử Thù bế bé lên, chỉ vào Sở Diệc Dao ngồi ở bên cạnh nói, "Noãn Nhi, chào dì đi con."
Cô bé hơn một tuổi cũng không sợ người lạ, nghe mẫu thân giới thiệu, quay qua nhìn Sở Diệc Dao, khuôn mặt tươi cười nãi thanh nãi khí hô một tiếng, "Di!"
"Con bé vẫn đang học nói." Hình Tử Thù sủng ái xoa đầu bé nói với Sở Diệc Dao, "Đứa nhỏ này học nói muộn, nhưng mà rất thông minh, thích nhất là ngồi trên đùi tướng công nghe hắn đọc sách."
Sở Diệc Dao yêu thích nhìn hài tử trắng trắng mềm mềm, ôm lấy Noãn Nhi trong tay Hình Tử Thù, cô bé không keo kiệt hôn mấy cái lên má nàng, sau đó nhìn thấy Thẩm Thế Hiên, quay lại nhìn Hình Tử Thù "A" một tiếng, thúc thúc này là từ đâu tới.
Sở Diệc Dao dứt khoát giao bé cho Thẩm Thế Hiên, lúc trước đã quen bế Thẩm Quả Bảo, Noãn Nhi vừa tới tay, Thẩm Thế Hiên thuần thục ôm lấy bé, tiểu cô nương đối với người tướng mạo anh tuấn đặc biệt thích thú, gục đầu trong lòng Thẩm Thế Hiên không muốn xuống.
Cho đến khi Trương Tử Lăng trở về, bé mới rời khỏi vòng ôm của Thẩm Thế Hiên bước về phía cha mình, nhìn cha con hai người thân mật, Hình Tử Thù đầy mặt ôn nhu.
...!
Cùng nhau ăn cơm tối xong, Hình Tử Thù lại lôi kéo Sở Diệc Dao nói chuyện, Thẩm Thế Hiên thì cùng Trương Tử Lăng đi tiểu đình sau viện uống chén rượu.
Trong phòng, Noãn Nhi ở trên giường lăn qua lăn lại, một hồi nhìn nương cùng dì nói chuyện phiếm, một hồi nhìn ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ gì, chờ Hình Tử Thù quay đầu lại nhìn, tiểu cô nương đã ôm gối ngủ thiếp đi.
Sở Diệc Dao đứng lên, cùng nàng nói lời từ biệt."Biểu tỷ, lần này muội tới Lạc Dương cũng ở lại chơi vài hôm, hiện tại không còn sớm, hôm nào muội lại tới nữa."
"Ta mỗi ngày ở nhà cũng không có việc gì, muội có rảnh đến nhiều một chút, sau khi trở về cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp mặt." Trong giọng nói của Hình Tử Thù tràn đầy nỗi nhớ đối với Kim Lăng và Huy Châu, nàng cũng biết, cùng tướng công đến Lạc Dương, sau này cơ hội trở về không nhiều, khả năng sẽ sống ở Lạc Dương cả đời, hoặc bị điều đến nơi nào khác nhận chức.
Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Hết việc muội sẽ tới liền."
Rời khỏi Trương gia, Thẩm Thế Hiên cho phu xe chạy đến khu phố phồn hoa nhất Lạc Dương, ở đây đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt như ban ngày, cửa hàng mặt tiền rộng lớn hai bên đường đều mở cửa, khách nhân ra ra vào vào rất nhiều, Thẩm Thế Hiên mang Sở Diệc Dao vào một tửu lâu, ngồi xuống ghế lô gọi mấy món chủ đạo của quán.
Từ ghế lô có thể thu hết cảnh sắc ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại thấy các đội tuần tra đi qua, còn có thể nhìn thấy tường thành cao cao phía xa, bên trong thành tường là nơi ở của người tôn quý nhất nước Đại Lương.
Rất nhanh, tiểu nhị mang thức ăn lên, Thẩm Thế Hiên cầm lấy cái muỗng múc một chén canh cho nàng trước, "Nếm thử xem có tốt hơn Đỉnh Duyệt lâu không?"
Sở Diệc Dao uống một ngụm, canh cá nguyên vẹn nhưng lại không hề tanh còn thoang thoảng có mùi sữa thơm, canh cá dùng cá tươi nấu cùng đậu hủ, cho thêm chút rau cần thái nhỏ, gừng băm, chính là kết hợp mấy nguyên liệu đơn giản lại làm được hương vị cực kỳ mỹ vị.
"Uống ngon." Sở Diệc Dao thỏa mãn uống hết một chén.
Thẩm Thế Hiên thấy nàng thích, lại múc thêm cho nàng một chén nữa, không quên giới thiệu vài món còn lại, "Đầu bếp của tửu lâu này là từ Ngự Thiện phòng trong cung ra."
Mỗi món lượng thức ăn không được nhiều, như canh cá này, hai người hai chén nhỏ là hết, nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, bất luận là cái tên cho đến cách bày biện trang trí màu sắc.
Hoàng Cung nhiều quy củ, ăn uống chú trọng chất lượng hình thức hơn số lượng, đầu bếp từ trong cung ra, noi theo thói quen lại càng hấp dẫn nhiều người đến tửu lâu này hơn.
Đã trễ thế này còn mang mình đến đây chắc chắn không đơn giản chỉ vì ăn uống, Sở Diệc Dao nếm vài món ăn, trong lòng cũng nổi lên mưu tính chuyện tửu lâu, mấy ngày ở đây đã nếm qua không ít món.
"Chàng nghĩ mở tửu lâu?"
"Vừa rồi ta cùng tỷ phu thương lượng, chúng ta quyết định cùng nhau mở tửu lâu." Thẩm Thế Hiên chứng kiến Sở Diệc Dao kinh ngạc, rót cho mình chén trà nói, "Mở một tửu lâu như thế này ở Kim Lăng, chúng ta các chiếm một nửa, đầu bếp do tỷ phu đi tìm, tửu lâu giao cho ta quản lý."
Nếu muốn kết giao, Thẩm Thế Hiên lập tức hành động, sau khi trở về nhất định không còn cách nào khác để liên lạc, biện pháp duy nhất để hai bên duy trì quan hệ chính là cùng nhau kiếm tiền.
Trương Tử Lăng đến thư viện Lạc Dương học tập, mọi chi phí đều lấy từ Trương gia, hiện tại đã là cha đứa nhỏ, Thẩm Thế Hiên vừa nhắc tới, Trương Tử Lăng rất nhanh gợi lên ý tưởng.
Trương Tử Lăng còn chưa tham gia thi cử, hết thảy đều không biết, hợp tác lúc này là đơn thuần nhất.
Sở Diệc Dao nhìn đáy mắt hắn đắc ý, hừ một tiếng, "Tổ phụ không cho chàng tự mở tửu riêng bên ngoài." Đến cuối cùng còn không phải lại dồn lên đầu mình sao!
Quả nhiên, Thẩm Thế Hiên nịnh nọt nhìn nàng, "Hảo nương tử, sau này nàng chính là người kiếm tiền nuôi gia đình, ta ở nhà chịu trách nhiệm mang hài tử, thế nào?"
Sở Diệc Dao nghẹn một ngụm thức ăn trong miệng hồi lâu mới nôn được ra, mặt đỏ lên nhận lấy khăn lau miệng, tại sao trước kia nàng lại cảm thấy hắn là người thuần hậu chứ, nhất định đều là ảo giác.
...!
Qua mười ngày sau, thương đội chuẩn bị trở về Kim Lăng, trong thời gian này có nghỉ lại Trương gia hai buổi tối, Thẩm Thế Hiên cùng Trương Tử Lăng thương lượng kĩ càng mọi chuyện, trở về Kim Lăng liền bắt đầu triển khai.
Lại qua hai ngày, dưới sự hướng dẫn của Bạch Cảnh Minh, thương đội lên đường trở về Kim Lăng.
...!
Màn đêm buông xuống, trong cung đã sớm thắp đèn, hành lang Phượng Dương cung càng sáng choang, trong điện, một nữ tử cung trang màu trắng lười nhác tựa trên ghế dựa nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, cung nhân sau lưng cô gái đến bên tai nàng nhẹ nhàng nói, "Nương nương, tiểu Hỉ Tử đã trở lại."
Cô gái phất phất tay, một thái giám vội vã đi đến, đứng ở trước mặt của nàng, kính cẩn hành lễ, "Nương nương."
Cô gái đứng dậy, hai cung nhân vội vàng đỡ lấy nàng, trên gương mắt tái nhợt thoáng hiện vẻ nhớ nhung, nhìn qua trăng sáng trên mái hiên ngoài cửa sổ hỏi, "Đi rồi?"
Thái giám kia vội vàng trả lời, "Dạ bẩm, sáng nay đã rời khỏi Lạc Dương, những ngày qua Thẩm nhị thiếu gia ngoại trừ mang theo nương tử của hắn đi thăm thú khắp nơi, còn thường xuyên đến Trương gia, Trương thiếu gia cũng đến từ Kim Lăng mang theo vợ và con gái hắn đến thư viện Lạc Dương học tập."
"Tên hắn là gì?" Cô gái xoay người, một khuôn mặt khuynh thành dường như đã bị thời gian bỏ quên, thần sắc đầy dẫy một cổ cương ngạo (cương quyết + cao ngạo), không hề hợp với bối cảnh cung đình.
"Dạ, gọi là Trương Tử Lăng." Thái giám cúi đầu không dám nhìn nàng, trên mặt nữ tử thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, cung nhân bên cạnh cùng thái giám thức thời rời khỏi, hồi lâu, trong nội điện truyền đến một tiếng than nhẹ.
...!
===============
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua cả đêm ngủ không ngon, tỉnh lại liên tục ngây ngây ngô ngô, Lương Tử mệt mỏi thảm, chỉ viết nhiều như vậy, số chữ thiếu điểm ~ ô ô ~
Cái loại đó 11 đánh thức một lần, 1 đánh thức một lần, 5 điểm sau khi tỉnh lại liền thấy cũng không ngủ được cảm giác, không muốn có nữa, mệt mỏi cảm giác không thương ~~~~
[3178].