"Chuyện có bao nhiêu lớn hả, một phòng thì một phòng, chỉ cần không ảnh hưởng hài tử, có phân phòng hay không có thể xảy ra chuyện gì!" Thẩm lão gia tử nghe Thẩm Thế Hiên nói, trách cứ Nghiêm thị một câu, "Mà đây là chuyện riêng nhà lão nhị, ảnh hưởng gì tới ngươi mà ngươi can thiệp vào!"
Nghiêm thị bị Thẩm lão gia tử phê bình, ủy khuất, "Cha, chuyện này không hợp lễ nghi."
Dù là gia đình khá giả hay bình thường đều vậy, thê tử có thai, làm trượng phu cũng sẽ tránh đi một chút, trừ phi là nghèo đến nỗi không mua nổi chăn mền phân giường.
Thẩm lão gia tử trừng mắt, tức giận quát lớn, "Vậy ngươi nói cho ta xem thế nào mới là lễ nghi!"
Thẩm lão gia tử quát một tiếng làm mọi người có mặt đều kinh hãi, Nghiêm thị bị quát càng sững sờ, Thẩm lão gia tử đưa mắt nhìn mọi người một lượt, "Nhị tiểu tử cùng vợ hắn ngủ một phòng cũng vì muốn chiếu cố vợ hắn có gì sai, ngược lại là ngươi có thời gian rảnh rỗi quản chuyện người ta, sao không giải quyết chuyện nhà mình cho tốt trước đi."
Thẩm lão gia tử vừa nói lời này, sắc mặt Thủy Nhược Thiên lập tức thay đổi, Thủy Nhược Thiên bị nôn nghén giày vò đến sụt cân, lấy ra so sánh cũng thấy ngay Sở Diệc Dao được chăm sóc tốt hơn, sắc mặt hồng hào, người cũng bắt đầu tăng cân lộ bụng.
Ý Thẩm lão gia tử nói chính là: Hừ, con dâu của mình chăm không béo tốt bằng nhị phòng, còn ở chỗ này xen vào việc riêng nhà người khác, ăn no rỗi việc, rõ ràng cố tình làm mọi người không thoải mái.
Đang ngồi yên đột nhiên bị điểm danh, tiêu điểm quá tập trung, Sở Diệc Dao ầm thầm dịch mông ngồi sát vào Thẩm Thế Hiên.
Thẩm Thế Hiên trực tiếp bảo vệ nàng, tất cả mọi người không lên tiếng, Thẩm lão gia tử trách mắng làm Nghiêm thị bẽ mặt, đãi ngộ đối với hai người không khác nhau, nhưng chuyện khí sắc con dâu mình không tốt bằng Sở Diệc Dao ai nhìn cũng nhận ra.
"Dưỡng thân cho tốt, sinh hài tử mới là chuyện cần chú ý, ngươi đã có nhiều thời gian rảnh như vậy thì đi trông nom mấy thứ tử của Chấn Nam đi, Thế Nhân với Thế Cường cũng lớn hết rồi, ngươi làm mẹ cả, chẳng lẽ bỏ mặc bọn nó tự ra ngoài làm mai."
Thẩm lão gia tử nhân cơ hội tốt này mắng cho Nghiêm thị một trận, có một số việc trong lòng lão nhân gia cũng hiểu rõ, nhiều năm sống cùng nhà, Nghiêm thị là người như thế nào lão nhân gia còn không nhìn ra sao, những năm gần đây càng lớn lối hơn, chuyện nhà mình thì không quản cả ngày đi nhìn chằm chằm nhị phòng, giống như một nhà nhị phòng thiếu nợ bà ta.
Nghiêm thị căn bản không có đường phản bác, bà ta không muốn nhị phòng dễ chịu, tất nhiên đối với mấy đứa con riêng của chồng lại càng không, dù hai đứa con riêng này không được tham dự vào gia nghiệp Thẩm gia, nhưng sau khi thành thân sẽ lập tức được chia cho chút sản nghiệp làm vốn đồng thời tách riêng ra ngoài sống, bà không muốn cho chúng cướp một góc nào của con trai mình.
Thẩm Thế Nhân đã mười tám tuổi, Thẩm Thế Cường mới có mười lăm, chuyện cưới gả bị Nghiêm thị kéo dài không quan tâm suốt bấy lâu, Thẩm lão gia tử không nói, tất nhiên không có ai chán sống đi nhắc nhở, nhưng hôm nay Thẩm lão gia tử nói trước mặt mọi người, rất nhiều người sẽ ghi nhớ việc này trong lòng, nhất là đại lão gia Thẩm Chấn Nam.
Mang tâm tình vui sướng đi chọc ngoáy nhị phòng, cuối cùng lại bị Thẩm lão gia tử trách mắng, sau khi trở về còn bị trượng phu quở trách một trận, hết người này đến người khác đều trách bà ta không đúng.
Nghiêm thị da mặt có dày hơn nữa cũng không chịu được Thẩm lão gia tử không nể mặt giảng dạy trước mặt hậu bối, lập tức đỏ mắt, cúi đầu cắn răng, trong lòng cực hận cái lão bất tử này, càng ghi thù Sở Diệc Dao.
Cho nên Thẩm lão gia tử vừa đi, Nghiêm thị rất nhanh rời khỏi, cũng không dặn dò gì.
Thẩm Thế Cẩn hiếm có dịp đỡ Thủy Nhược Thiên trở về, lúc đi qua bên cạnh Sở Diệc Dao, Thủy Nhược Thiên mỉm cười nhìn nàng nói, "Không biết đệ muội điều trị như thế nào, thân thể tốt hơn ta nhiều quá."
Sở Diệc Dao thực tế mang thai sớm hơn Thủy Nhược Thiên, hơn nữa nàng dưỡng tốt cơ thể, bụng bầu lộ ra tất nhiên to hơn Thủy Nhược Thiên một chút, nàng ha ha cười, "Đại tẩu nói đùa, chúng ta đều ăn uống giống nhau, ta nghe nói đại tẩu đến giờ vẫn nôn không ngừng, chỗ ta có hai phương thuốc dừng ói, nếu đại tẩu không ghét bỏ, ta liền cho người đưa qua."
Sở Diệc Dao nôn nghén chừng một tháng là ngừng, việc này nên quy công cho đại tẩu Kiều Tòng An và nhũ nương trước kia cưỡng chế nàng uống canh dưỡng thân suốt hai năm, còn muốn quy công một phần do mấy năm trước nàng luôn đi lại bên ngoài cứu vãn sản nghiệp Sở gia, thân thể linh hoạt tự nhiên khỏe hơn những nữ nhân cả ngày sống trong khuê phòng.
"Tốt quá, ta đang buồn vì chuyện này đấy, vậy phải cảm ơn đệ muội trước." Thủy Nhược Thiên nói chuyện ôn nhu, liếc qua cánh tay Thẩm Thế Hiên đặt ở ngang hông Sở Diệc Dao, ánh mắt lóe lên.
Đối với Thẩm Thế Cẩn, nghĩ lại chuyện Thẩm Thế Hiên cùng thê tử mang thai không phân phòng, còn tin vào mấy cái lời mê tín âm dương gì đó, hắn không tin.
Nam nhân như vậy là vô dụng nhất, uổng cho hắn ta lúc trước còn coi Thẩm Thế Hiên là mối đe dọa, bây giờ nhìn lại, nhị đệ cũng khó ra hồn.
Đang muốn rời khỏi, Thủy Nhược Thiên đột nhiên nhìn chằm chằm bụng Sở Diệc Dao nói một câu, "Bụng đệ muội so ra còn lớn hơn của ta."
Sở Diệc Dao sững người, Thẩm Thế Hiên tự nhiên kéo nàng gần lại mình, cười nói với Thủy Nhược Thiên, "Đại tẩu, Diệc Dao thích ăn uống, đừng nói là bụng lớn, cả người Diệc Dao đều mập lên nhiều."
Ngữ khí của Thẩm Thế Hiên tràn đầy sủng ái, so sánh hai người, một người gầy yếu sụt cân một người khỏe mạnh tăng cân, bụng lớn hơn chẳng có gì lạ.
Thủy Nhược Thiên cũng chỉ tùy ý nhắc tới lại thấy Thẩm Thế Hiên che chở như vậy, trong lòng có một cảm giác khó tả dâng lên, hết sức không thoải mái.
Thẩm Thế Hiên không để cho nàng ta cơ hội tiết tục nói, trực tiếp cùng Thẩm Thế Cẩn cáo biệt, "Đại ca, sắc trời đã tối, bọn đệ đi về trước."
Hồi lâu, Thủy Nhược Thiên nhàn nhạt nói một câu với Thẩm Thế Cẩn ở sau lưng, "Người đi rồi, còn nhìn cái gì." Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhân kimngan023
Thủy Nhược Thiên tựa như đối với lần này thấy nhưng không thể trách, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì, kêu nha hoàn đi đến đỡ mình trở về, ánh mắt Thẩm Thế Cẩn híp lại, châm chọc nói ra, "Có phải đang thấy tiếc lắm đúng không!"
Thân thể Thủy Nhược Thiên khẽ run, đưa lưng về phía hắn không vui phản bác, "So với ta chẳng phải ngươi càng thấy tiếc hơn sao."
Thẩm Thế Cẩn nhìn nàng ta đi xa, không còn ý muốn đi theo đỡ một phen hay đưa về gì nữa.
Nếu nói lúc trước hắn chướng mắt Sở Diệc Dao, hôm nay lại cảm thấy chính mình xem thường người ta, lời tổ phụ nói là những câu có lý, nhưng ẩn bên trong vẫn có một phần che chở Sở Diệc Dao, một nữ nhân có thể làm cho nhị đệ cùng tổ phụ đều coi trọng, xem ra cũng không đơn giản.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Diệc Dao sai Lý má má đem một người trong hai nha hoàn lúc trước Quan thị đưa tới giáng cấp làm tạp dịch ngoại viện, giữa nha hoàn nhất đẳng trong Thư Hương viện với nha hoàn tạp dịch ngoài viện có chênh lệch rất lớn.
Ở ngoại viện chắc chắn phải làm việc suốt ngày, nha hoàn trong nội viện quen hưởng thụ việc nhẹ nhàng đột nhiên không báo trước bị người xông vào đóng gói đồ đuổi ra, Thu Liên như lọt vào sương mù, đợi bọn họ phản ứng lại, người đã đứng ở ngoại viện.
Bên cạnh còn có hai bà tử gương mặt hung dữ nhìn nàng ta, mà hai người mang nàng ta tới đây đang đút thứ gì đó vào tay hai bà tử, sau đó nàng ta đã bị hai bà tử lôi vào trong phòng, "Đã tới nơi này còn mặc y phục tốt như vậy, mau thay quần áo rồi ra làm việc, nũng nịu nghĩ mình là đại tiểu thư chắc."
Vừa nói vừa ném một bộ quần áo mùi kỳ lạ lên người nàng ta, Thu Liên nhịn không được nôn một tiếng, bà tử 'pằng' một tiếng đóng cửa lại, nhắc nhở, "Nhanh cái tay lên, nếu không ta liền cho người tới thay giúp ngươi."
Mặc dù Thu Liên sinh ra trong gia đình không tốt, từ nhỏ chịu nhiều khổ, nhưng sau khi bán vào Thẩm gia, dựa vào bề ngoài thanh tú đầu óc thông minh, sống không tồi, suốt bảy tám năm qua cũng chưa từng chịu khổ gì quá, thân thể sớm nuôi tốt, bị hai người bà tử lực mạnh kéo đi làm trên tay nàng ta đều nổi lên dấu đỏ.
Nửa ngày bừng tỉnh, Thu Liên vẫn không biết vì sao mới sáng sớm đã bị lôi đến đây, người tới chỉ nói nàng ta phạm sai lầm, nhị thiếu phu nhân đại lượng không đuổi nàng ra khỏi Thẩm gia, chỉ đuổi nàng đến ngoại viện làm tạp dịch.
Thu Liên vội vàng đứng lên, sờ sờ vào trong túi đồ bên cạnh, trên mặt thở phào một hơi, cẩn thận lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong chính là số tiền riêng nàng ta tích góp được.
Thu Liên đau lòng lấy bạc ra, số còn lại cất vào một túi gấm giấu vào trong ngực, sợ hãi mở cửa.
Bà tử vừa nhìn thấy nàng ta vẫn chưa thay quần áo, đang muốn nổi giận, Thu Liên vội vàng kín đáo đưa bạc cho bà ta, cười tủm tỉm nhìn hai người.
"Hai vị má má, ta đây ra ngoài quá gấp, rất nhiều thứ không kịp mang theo, có thể cho phép ta trở về một chuyến hay không, chỗ này hiếu kính hai vị má má, ta sẽ trở lại ngay, đồ vẫn còn đặt ở đây, mong hai người châm chước một chút."
Cũng không biết hai bà tử kia thật sự là thấy tiền sáng mắt hay là dễ dàng thu mua, cắn bạc, liếc nhìn túi đồ nàng đặt trong phòng, bực mình phất phất tay, "Nửa canh giờ mà chưa trở lại đừng trách lão bà tử ta trực tiếp đến Thư Hương viện đòi người."
Thu Liên vội vàng đáp ứng, "Nhất định, nhất định." Dứt lời vội vã chạy đi.
...
Lúc Sở Diệc Dao đến thỉnh an Quan thị, không ngoài ý muốn thấy Thu Liên vẻ mặt đáng thương quỳ trên mặt đất.
Từ sáng sớm bị đuổi ra cửa đến bây giờ đủ thời gian cho nàng ta cáo trạng, nhìn vẻ mặt nương, xem ra nàng ta đã kể lể hết ủy khuất rồi.
"Diệc Dao à, con tới thật đúng lúc, chuyện sáng sớm Thu Liên bị người mang ra ngoại viện là sao vậy." Quan thị tự nhiên sẽ không mở miệng trách con dâu, nha hoàn đến cầu xin, trước tiên phải tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng đã.
Sở Diệc Dao liếc qua Thu Liên, "Nương, Thu Liên không có nói với ngài tại sao bị đuổi ra ngoại viện sao."
Quan thị lắc lắc đầu, Thu Liên quỳ trên mặt đất lập tức mở miệng, "Nhị thiếu phu nhân, bà tử mang Thu Liên đi chỉ nói Thu Liên phạm sai lầm, nhưng Thu Liên tự hỏi cũng không biết mình đã làm chuyện gì sai, mong nhị thiếu phu nhân chỉ rõ cho Thu Liên."
Sở Diệc Dao cũng cố ý chọn cơ hội này làm nương hiểu rõ một số chuyện, vì vậy nàng trực tiếp phái người đi gọi Lý má má đến, nàng mà nói còn ngại lãng phí miệng lưỡi.
Lý má má đến nói cũng lưu loát, từ chuyện lúc trước Thu Liên châm ngòi Thu Vân Thu Lộ đi tìm Sở Diệc Dao kiếm chuyện, thường xuyên hỏi thăm nha hoàn thân cận mọi chuyện của chủ tử, đến chuyện Thu Liên thường xuyên một mình chuồn ra ngoài hoa viên len lén nói chuyện cùng người khác, mà đối phương là người bên đại phòng.
Quan thị vừa nghe liền hiểu ngọn nguồn trong chuyện này, vốn dĩ con trai cùng con dâu chung phòng cũng không phải chuyện gì lớn, người trong Thư Hương viện không nói, nha hoàn bên cạnh bà có người biết cũng sẽ không nói ra, vậy mà Nghiêm thị lại biết cả chuyện bên trong nội thất Thư Hương viện.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn Thu Liên chỉ còn ý lạnh.
Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhân kimngan023
"Nhị phu nhân, Thu Liên từ khi bắt đầu vào Thẩm gia vẫn luôn là đi theo bên cạnh ngài, làm sao có thể lén lút liên qua đến đại phu nhân như lời Lý má má nói."
Thu Liên không dám nói Sở Diệc Dao, trực tiếp hướng về phía Lý má má nói, "Lý má má bà ngậm máu phun người!"
"Lý má má có nói đó là đại phu nhân à."
Sở Diệc Dao lạnh giọng, "Lý má má chỉ nói là bên đại phòng, ở đó có đại lão gia và đại phu nhân, có đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân, còn có vài vị thiếu gia tiểu thư, làm sao ngươi liền xác định Lý má má nói là đại phu nhân?"
"Ta..." Thu Liên ngụy biện, "Phòng lớn là đại phu nhân làm chủ."
"Ta cũng không phải là người không nói đạo lý, cũng sẽ không cố ý vu oan ngươi, nếu ngươi cảm thấy mình vô tội, ta liền tìm tới mấy chứng gặp mặt ngươi tới, nhiều năm ở nhị phòng thu được không ít chỗ tốt đi, một đứa nha hoàn ở đâu có thể cho ngươi bạc hàng tháng nhiều như vậy."
Đánh vào chỗ hiểm, Sở Diệc Dao cũng không muốn làm gì Thu Liên, mà nàng muốn làm cho Quan thị nhìn rõ, nhị phòng này sớm đã có người bị Nghiêm thị mua chuộc, mọi chuyện đều nằm dưới mí mắt Nghiêm thị.
Sắc mặt Thu Liên lập tức trắng bệch, nàng ta tự thấy mình làm rất bí mật, hỏi thăm tin tức cũng không thường xuyên, căn bản không có người đem lòng sinh nghi, huống chi mỗi lần truyền tin tức đều mượn cớ đến phòng bếp hoặc đi ra ngoài làm việc.
Âm thanh của Sở Diệc Dao tiện đà truyền đến, "Còn muốn ta gọi người tới sao."
Thu Liên ngẩng đầu nhìn nàng, nhị thiếu phu nhân này, ngày thường luôn một bộ dạng cười mị mị, ngày đó lấy Thu Vân Thu Lộ chấn chỉnh trước mặt mọi người trong viện sau đó không làm gì khác, chẳng lẽ là cố ý chờ mình lòi đuôi.
Quan thị thấy Thu Liên một câu cũng không nói, nghĩ lại tất cả lời nàng ta vừa nói chỉ thấy thất vọng.
Mấy cái nha hoàn này từ lúc mua vào đều ở nơi này của bà, chưa từng đi chỗ nào khác trong Thẩm gia, bà cũng xem trọng ở điểm này mới đưa các nàng tới Thư Hương viện hầu hạ con trai cùng con dâu, nào ngờ tới tâm tính người ta đã sớm không hướng về nhị phòng.
"Nếu nhị thiếu phu nhân đã cho ngươi đi ngoại viện tạp dịch, ngươi đến ngoại viện làm việc đi, nơi này không phải là chỗ ngươi nên tới nữa." Hồi lâu, Quan thị cho người dẫn nàng ta ra ngoài.
Này kỳ thật không có nửa điểm hồi hộp, Sở Diệc Dao đã sớm tra rõ ràng, chính mình có thể tự vạch mặt nàng ta sau mới đuổi đi, nhưng nàng càng muốn để Quan thị xem hết một màn vừa rồi.
Quan thị cười nhìn nàng, cũng đoán được đây là tâm ý của nàng, "Xem ra sau này mấy chuyện đưa người cần phải quan sát nhiều hơn."
Sở Diệc Dao bị bà nhìn như vậy, ngược lại có chút thẹn thùng, "Cũng không phải tất cả đều như vậy."
Quan thị thở dài nói, "Xem ra trong viện tử này của ta cũng nên quét dọn sạch sẽ lại rồi."
Quan thị đã nói vậy Sở Diệc Dao không tiện nói thêm, đành phải đứng dậy đi về, "Nương cẩn thận thân thể, con dâu xin phép đi về trước."
Nhìn Sở Diệc Dao rời đi, Quan thị lại lần nữa thở dài, giống như tự nói với mình, lại giống như đang nói với lão ma ma bên người, "Diệc Dao là đứa bé thông minh, xem ra chuyện hai vợ chồng chúng nó một chút cũng không cần chúng ta lo lắng."
...
Nhị phòng yên lặng thay người, Nghiêm thị rất nhanh liền biết, đột nhiên không có người truyền tin tức tới, Nghiêm thị phái người đi hỏi thăm, tất cả tai mắt nằm vùng đều bị thanh lý sạch, đến nha hoàn quét đường nhỏ cũng thay bằng một gương mặt lạ hoắc, mà trước đây bà ta một chút cũng không biết.
Nghiêm thị trầm mặt nhìn tâm phúc cúi đầu đứng ở trước mặt, "Bên đó làm sao mà biết được, rõ ràng nhanh như vậy liền thay người."
Ngụy má má suy nghĩ một chút, "Có lẽ sau khi phu nhân nhắc tới chuyện nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân không phân phòng làm cho nhị phu nhân nổi lên phòng bị."
Ngoại trừ lần đó, gần nhất đại phu nhân cũng không còn gì đâm chọc nhị phòng, nhị phu nhân cũng không phát giác nhanh như vậy.
Nghiêm thị tự mình nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có đạo lý, ngoại trừ việc này không còn lý do nào khác, nhưng trước kia có thiếu lần bới móc đâu sao lần này lại biết.
Ngụy má má thấy phu nhân trầm mặt không nói lời nào, cân nhắc một chút nói ra suy nghĩ của mình, "Chắc do nhị phu nhân lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nhị thiếu phu nhân, dù gì đây chính là đứa cháu đầu tiên của nhị phòng."
Nghiêm thị tự nhiên biết rõ đạo lý này, lần trước bị lão gia tử nói chính bà cũng không có cách phản bác, đều là phụ nữ có thai số ngày cũng chỉ kém một tháng, nhị phòng rõ ràng chăm con dâu tốt hơn mình nhiều.
Sao bà có thể không lo lắng, thân thể chăm tốt hay không có liên quan rất lớn tới sức khỏe của cháu nội tương lai.
Ngày xưa thời điểm Nghiêm thị có thai Thế Cẩn cái gì đều thích ăn, cũng nuôi vô cùng rắn chắc, hôm nay rốt cuộc con dâu bên này, ăn cái gì ói cái đó, mấy tháng rồi cũng không thấy tốt lên.
Truyện được edit và đăng duy nhất trên wattpad cá nhân
"Đi nghe ngóng mấy người mới đến xem, ta không tin những người đó đều là dầu muối không vào." Nghiêm thị khẽ cười quái dị, trưởng tôn Thẩm gia chỉ có thể do con dâu của bà sinh ra, nhị phòng nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngụy má má biết rõ đây là chuyện khổ sai, bên đó đã có sự đề phòng những người mới thay đâu dễ thu mua như vậy, nhưng bà cũng chỉ biết nghe lời chủ tử, gật đầu đi ra ngoài.
Rất nhanh có nha hoàn vào thông báo đại tiểu thư đến thỉnh an.
Nghiêm thị trên mặt tăm tối chưa tan, lúc Thẩm Quả Bảo đi vào cũng bị hù sợ, do dự một chút mới dám đến gần Nghiêm thị, gọi một tiếng "tổ mẫu".
Nghiêm thị chỉ lo cho cháu trai sắp ra đời hoặc lo chuyện của hồi môn thời gian này đã lạnh nhạt với Thẩm Quả Bảo nhiều, miễn cưỡng đáp một tiếng rồi hỏi thăm tình hình học tập nữ công.
Nhìn gương mặt nhỏ có nét giống con trai mình cuối cùng sắc mặt khá hơn một chút, dịu giọng, "Cháu có chuyện gì muốn nói với tổ mẫu?"
Thẩm Quả Bảo nhìn sắc mặt tổ mẫu tốt hơn, trong lòng có chút do dự mở miệng, "Tổ mẫu, tú nương có thai về nhà tĩnh dưỡng, tú nương mới còn chưa tới, cháu thấy bức tranh nhị thẩm đưa tới thêu rất đẹp mắt, cháu muốn đi tìm nhị thẩm dạy cho cháu, có thể không ạ?"
Sắc mặt Nghiêm thị lập tức trầm xuống, Thẩm Quả Bảo vừa nhìn không dám nói tiếp, cúi đầu trong lòng hết sức ủy khuất, kể từ sau khi kế mẫu mang thai em trai, tổ mẫu không còn quan tâm mình, tú nương đi lâu như vậy cũng không an bài tú nương mới cho nàng, nữ công của nàng đã dừng hơn một tháng.
Nghiêm thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, đột nhiên trưng lên vẻ mặt hiền lành, âm thanh ngay tiếp theo đều mềm mại vài phần, "Tổ mẫu không phải là không cho cháu đi, mà là nhị thẩm cháu hiện tại cũng đang có thai, cũng là tổ mẫu không đúng, chưa kịp thời an bài tú nương mới cho cháu.
Không bằng như vậy, cháu đến hỏi nhị thẩm của cháu xem, nếu nhị thẩm cháu đồng ý thì cháu qua bên đó học đợi tổ mẫu tìm tú nương mới cho cháu, nhưng mà cháu phải nhớ kỹ, ngàn vạn đừng làm cho nhị thẩm quá mệt mỏi.".