Đích Nữ Khó Gả


Qua hết năm Thẩm gia liền đến Sở gia xin cưới, không khí năm mới còn chưa tản đi, đèn lồng đỏ trên đường cũng chưa thu hồi, Thẩm gia đưa hàng dài sính lễ đến hấp dẫn rất nhiều người.

Năm đó thời điểm Thẩm Thế Cẩn cưới Điền thị, sính lễ cũng là số tiền khổng lồ, nhìn vào lượng sính lễ cũng đủ để thấy được Thẩm gia đối với nàng dâu chưa vào cửa này coi trọng bao nhiêu.

Những người để tâm đếm qua một chút sẽ thấy lượng sính lễ lần này giống hệt thời điểm năm đó Thẩm Thế Cẩn đón dâu, Thẩm Thế Hiên xuất thân là con trai trưởng chi thứ hai cũng nhận được đãi ngộ như vậy là muốn nói cho người ngoài biết, Thẩm gia không quan trọng cái danh phận trưởng thứ.

Sở gia bên này cũng bị hàng dài sính lễ làm kinh hãi, Kiều Tòng An nhìn đoàn người không ngừng nâng rương tiến vào, người đưa sính lễ đến là con thứ nhị phòng, em trai Thẩm Thế Hiên - Thẩm Thế Sướng, đưa danh mục sính lễ cho Kiều Tòng An, còn sính lễ cứ đặt trong sân cho người khác xem.

Khi danh mục sính lễ đến tay Sở Diệc Dao đã là buổi tối, sính lễ Thẩm gia không chỉ có số lượng, bên trong một chút cũng không thiếu, Sở Diệc Dao không biết thời điểm Thẩm Thế Cẩn lấy vợ Thẩm gia xuất ra bao nhiêu, nhưng khi nàng gả vào Nghiêm gia, Nghiêm lão phu nhân vì muốn biểu lộ thành ý, sính lễ đưa đến cũng không hề ít, thế nhưng cũng chỉ được một nửa danh mục này.

Kiều Tòng An lấy một hộp gấm sơn màu hồng bảo quản nhiều năm ra, Sở Diệc Dao biết rõ trong đó chứa thứ gì, là một phần ba gia sản Sở gia cha mẹ để lại cho nàng.

"Nương để lại cho muội đều được khóa ở đây, trước khi cha đi đã đưa cho ta bảo quản, nói là chờ muội định hôn sự liền cho muội làm của hồi môn."
Cùng kiếp trước giống nhau, Kiều Tòng An chưa từng có suy nghĩ không tốt với số đồ này, nàng kéo tay Sở Diệc Dao khẽ thở dài một hơi, "Khi ta mới gả vào muội còn rất nhỏ, mới năm tuổi, qua mười năm, lớn thành đại cô nương sắp phải lập gia đình rồi."
Hôn kỳ của Sở Diệc Dao chọn vào đầu năm sau, mười năm đối với Kiều Tòng An mà nói qua thật nhanh, Sở Diệc Dao chỉ còn ở nhà một năm nữa.

"Hôn sự của tiểu thúc đã định rồi, muội cũng chọn ngày xong, tảng đá trong lòng ta đều buông xuống, ta không thẹn với đại ca muội rồi." Kiều Tòng An chỉ là người bình thường, nàng giống như Sở Diệc Dao đem hết toàn lực muốn cho Sở gia trôi qua thật tốt, lại không màng cân nhắc đến chính mình, đây cũng là điều khiến Sở Diệc Dao đau lòng.


Sở Diệc Dao đẩy cái hộp sang một bên, nắm lấy tay của Kiều Tòng An, "Đại tẩu, hôn sự nhị ca định rồi, muội cũng định rồi, vậy còn tẩu?"
Kiều Tòng An bị nàng hỏi đến ngẩn người, lập tức nở nụ cười, chọc cái trán của nàng, "Ta sao? Ta sẽ nuôi dưỡng Ứng Trúc trưởng thành, muội và tiểu thúc trải qua tốt, ta cũng an tâm."
Hồi lâu, Sở Diệc Dao nhìn nàng cười, "Còn Hoài Sơn?"
Một lát yên lặng, nét vui vẻ của Kiều Tòng An dần dần ngưng lại, như có một tiếng thở dài, Sở Diệc Dao nói, "Người ngoài đều nói đại thúc thật tốt, ca ca ruột không thành hôn ở lại Sở gia chiếu cố muội muội đã thất lạc nhiều năm, nhưng cả muội và tẩu đều hiểu, đại thúc là vì cái gì."
"Diệc Dao, đại ca muội..." Kiều Tòng An vừa mới mở miệng đã bị Sở Diệc Dao cắt đứt, "Đại ca mới là người không hy vọng tẩu cô đơn một mình nhất, đại tẩu cùng ca ca phu thê nhiều năm, chẳng lẽ không biết tính tình ca ca sao?"
"Hoài đại thúc cơ khổ nhiều năm như vậy, những chuyện đã qua đại tẩu cũng đều đã nhớ lại, vì sao không thể cho đại thúc một cơ hội."
Kiều Tòng An ngẩng đầu tràn đầy kinh ngạc, em chồng lại khuyên mình tiếp nhận một người đàn ông khác, nếu không phải hiểu rõ tính cách của Sở Diệc Dao, Kiều Tòng An thật cho rằng đây là một đầm rồng hang hổ.

Sở Diệc Dao lần đầu tiên đem lời nói trắng ra như vậy, "Nhà chúng ta không phải hào môn thế gia lâu đời gì, cha mẹ rời khỏi Huy Châu đến đây mới có Sở gia của bây giờ, Sở gia không có quy củ như vậy, quan trọng nhất là mọi người sống vui vẻ, đại tẩu không cần thủ tiết cả đời vì đại ca."
Kiều Tòng An trầm mặc, nếu nói cảm tình với Hoài Sơn đó chỉ là khi còn bé tích lũy, mặc dù trí nhớ mơ hồ, nhưng Kiều Tòng An cũng biết mình đối với Hoài Sơn có cảm giác thân cận, hai mươi mấy năm qua, ngoại trừ năm lên năm tuổi, cuộc sống còn lại của nàng đều thuận buồm xuôi gió, ở Kiều gia sống vô cùng tốt, về sau lập gia đình, sinh con, Sở gia càng không phụ bạc nàng.

Mà hắn vì tìm nàng hơn hai mươi năm, lại chịu nhiều khổ như vậy.

Mong muốn của nàng rất đơn giản, giúp chồng dạy con, trượng phu ra đi ngoài ý muốn vậy nàng sẽ cố gắng nuôi dưỡng con trai trưởng thành.

"Đại tẩu cũng nhìn ra được Ứng Trúc dính đại thúc cỡ nào, có một ngày hắn cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ lấy vợ sinh con, đại tẩu kỳ thật không cần lo lắng cho Ứng Trúc." Sở Diệc Dao vỗ vỗ tay của nàng, lời đều đã nói đến nước này, nhiều hơn nữa nàng cũng không cần phải nói, thông suốt hay không chỉ có thể dựa vào đại tẩu.

...!
Đầu năm khởi đầu là hỉ sự, ngay sau đó đơn đặt hàng luân phiên chảy tới làm tất cả mọi người bận rộn hỏng người, mặc dù mệt mỏi nhưng đều rất cao hứng, năm cửa hàng mới mở sinh ra hiệu ứng, mang về cho Sở gia không ít đơn đặt hàng, tiền cọc cũng đúng hạn nhận được, cộng thêm Kim Lăng bên này một bộ phận thương hộ quay về hợp tác, một chiếc thương thuyền, sợ là không đủ chở rồi.


"Không thể quá mau, bọn họ đặt số lượng lớn, chúng ta chỉ có thể báo thiếu, quyết không thể cho nhiều một lúc." Đồ nhiều phân tán cạnh tranh sẽ cao hơn, đến lúc đó người khác nhận được tin tức làm theo, sẽ không có lợi, "Đồ ít, để cho bọn họ cảm thấy bán chạy, bọn họ sẽ tiếp tục đặt hàng Sở gia, khách mới ổn định."
Sở Diệc Dao nghe Sở Mộ Viễn nói như vậy với Sở Trung, nụ cười trên mặt không che giấu được, lời nhị ca vừa nói cũng là ý của nàng, trở lại mấy ngày này, nhị ca học hỏi vô cùng mau.

Vương quản sự tiến vào đưa danh sách mới, thuận miệng nói.

"Đại tiểu thư, nghe nói Sở nhị gia mở một gian cửa hàng ở bờ sông Nguyệt Nha."
Sở Diệc Dao có chút hứng thú ngẩng đầu lên, "A? Bán cái gì?"
"Bờ sông Nguyệt Nha ít nhà bán đồ sứ, Sở nhị gia liền mở một cửa hàng, hôm qua vừa mới khai trương, sáng nay tiểu nhị của chúng ta đi ngang qua nhìn thấy có không ít người ghé vào." Vương quản sự cũng chỉ là nghe tiểu nhị nói lại.

"Nhị thúc rời khỏi Sở gia sống cũng không tồi." Sở Diệc Dao lời này là tự đáy lòng, dùng tài cán nhị thúc, chắc chắn nhân tài Sở gia không được trọng dụng, hai năm qua mò được trong cửa hàng không ít, đi ra ngoài tự mình mở cửa hàng so với việc trở về Huy Châu tốt hơn nhiều, Sở gia Huy Châu hắn nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được.

Sở Diệc Dao tiếp nhận danh sách kia, tùy ý nói, "Tìm người giả khách dạo qua xem nhị thúc bán loại gì."
Vương quản sự đáp lời đi ra ngoài, Sở Diệc Dao nhìn Sở Mộ Viễn, sắc mặt người sau trầm xuống, nàng cười nói, "Không đáng, đã chẳng còn quan hệ gì với chúng ta, Kim Lăng bây giờ không như lúc cha mẹ năm đó, nhị thúc muốn mở một cửa hàng, có thể, nhưng muốn làm lớn thì không dễ dàng."
"Hắn còn muốn làm lớn, nghĩ định làm mấy gian??" Sở Mộ Viễn hừ một tiếng, trước giờ có biết bao nhiêu người muốn mở cửa tiệm làm ăn trong thành Kim Lăng, tưởng dễ dàng lắm sao.

Sở Diệc Dao cầm lấy bút ghi chú vào vở, "Huynh thật đúng là, tâm tư nhị thúc, dĩ nhiên ông ấy mong muốn được như cha chúng ta, thậm trí còn muốn hơn." Là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, năm đó Sở lão gia còn trẻ như vậy đã có suy nghĩ đến Kim Lăng tự mình gây dựng sự nghiệp, Sở Hàn Lâm làm đệ đệ ruột cũng có lòng dạ không nhỏ, chỉ khác ở điểm bản chất con người Sở lão gia là cần cù và thật thà, còn Sở Hàn Lâm lại là người mưu toan, muốn nuốt trọn sự nghiệp của ca ca một bước lên trời.

Sở Mộ Viễn cười nói, "Vậy để xem lần này nhị thúc có thể làm được đến đây."

Thương thuyền lục tục xuất bến, Sở gia bắt đầu chuẩn bị hôn sự Sở Mộ Viễn vào tháng năm, cũng đúng vào lúc này lại có một tin tức lấn át, Thẩm gia đưa sính lễ muốn cùng Thủy gia kết thông gia.

Chuyện này vốn cũng không phải là cái gì mới, Thẩm lão phu nhân chính là người Thủy gia, người hai nhà từ thế hệ Thẩm lão gia tử đã sớm có quan hệ thông gia, điểm khiến người ngoài nói đến là hai nhân vật chính của cuộc hôn nhân này, Thẩm Thế Cẩn và Thủy Nhược Thiên.

Một người là thê tử vừa mới mất hơn một năm, một người là đại tiểu thư nếu không nhanh xuất giá liền trở thành gái lỡ thì.

Thủy Nhược Thiên hiện đã mười bảy, theo lý thuyết hôn sự này phải nhanh chóng thực hiện, nhưng chuyện đến chỗ Thẩm lão gia tử lại chậm chạp kéo dài mãi chưa thể định.

Thẩm lão gia tử cũng không ngăn cản Nghiêm thị đi xem ngày, chỉ có yêu cầu, không được chọn ngày trước ngày Thẩm Thế Hiên thành thân.

Nghiêm thị không vui, chọn sớm hay muộn thì có quan hệ gì, sớm một chút cưới vào cửa, lại nói Thủy Nhược Thiên tuổi cũng không nhỏ, không được định ngày trước Thẩm Thế Hiên, vậy nhanh nhất phải sang năm mới cưới vào cửa, vậy đến khi nào thì bà mới có tôn tử để bế bồng.

Thẩm lão gia tử chính là không đồng ý, Điền thị mới qua đời một năm đã vội vã cưới kế thất, quan hệ với Điền gia khẳng định không thể cứu vãn.

Nhưng Nghiêm thị lại không suy nghĩ như vậy.

Con trai có thể sớm một bước cưới vợ vào cửa sẽ trấn áp nhị phòng một bậc, nhanh chóng sinh hạ tằng tôn, nhị phòng mới không có bất kì cơ hội nào nữa, hơn nữa Thủy gia sẽ là một đại trợ lực cho Thẩm Thế Cẩn, nhưng lão gia tử đã mở miệng yêu cầu như vậy, vạn nhất nhị phòng có tin vui trước, không phải là bà làm mọi thứ vô ích rồi sao?
Thẩm lão gia tử không đồng ý, Nghiêm thị cũng không có biện pháp nào, lão gia tử không đáp ứng, huynh đệ Thẩm gia tuyệt đối không chen miệng vào, việc này càng không tới phiên tiểu bối đi nói, Nghiêm thị nổi tâm hung ác, cũng trực tiếp chọn vào tháng hai năm sau, chỉ thành thân sau Thẩm Thế Hiên hai mươi ngày.

Người ngoài không biết nội tình nghe tin hai hôn kỳ Thẩm gia gấp gáp như vậy, còn tưởng Thẩm gia vì tiết kiệm tiền, đèn lồng khi Thẩm nhị thiếu thành thân treo lên khỏi phải tháo xuống, trực tiếp chờ đến lúc Thẩm đại thiếu gia cưới Thủy tiểu thư lại dùng.


Mấy lời truyền ra truyền vào đến tai Thủy Nhược Thiên đã bị thay đổi bản chất, biến thành Thủy đại tiểu thư là người dùng đồ thừa, hôn phu cũng là người khác đã dùng qua, đến đồ trang trí hôn lễ cũng là của Thẩm nhị thiếu thành thân xong để lại.

Thủy Nhược Thiên tức phát khóc, quăng đổ đồ trong phòng rồi nằm gục xuống mặt bàn ấm ức nhỏ lệ, nha hoàn truyền lời này đứng ở một bên sợ không dám nói gì.

Vô cùng ủy khuất, nàng không muốn đáp ứng hôn sự, cha liền tự giải quyết dứt khoát.

Nàng không muốn gả cho Thẩm Thế Cẩn, nương nói vì tiểu đệ, nàng có một nhà chồng như Thẩm gia sau này đối với tiểu đệ mà nói sẽ có trợ giúp rất lớn, tỷ tỷ làm cháu dâu trưởng Thẩm gia, tiểu đệ lớn lên mới có thể đứng vững trước mặt cha.

Thủy phu nhân nghe được tin nữ nhi cáu kỉnh vội vàng đến an ủi, ôm nàng nói, "Bên ngoài đồn đại sao có thể là thật." Vừa nói vừa trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, vỗ vỗ lưng Thủy Nhược Thiên, "Chọn ngày sớm nhất có thể là muốn nhanh chóng cưới con vào cửa, dù sao Điền thị mới mất hơn một năm, Thẩm gia chính là giả vờ giả vịt cũng muốn qua hai năm, sao con có thể vì những lời linh tinh bên ngoài mà tức giận được chứ."
"Vậy sao không chọn ngày trước bọn họ, tại sao nhất định phải chọn ngày sau bọn họ, nương, con gả vào Thẩm gia đã đủ ủy khuất rồi, còn bị người khác lấy ra tán gẫu, nói cái gì là dùng đồ thừa lại, lúc trước sao nương và cha không kiên trì gả con cho Thế Hiên, nếu hai người kiên trì đến cùng, hắn có thể không nghe trưởng bối mà cự tuyệt sao, con cũng không rơi vào cảnh tới tuổi này không ai thèm lấy." Nếu để thêm một năm, vì cái gì không phải là sớm hơn Thẩm Thế Hiên hai mươi ngày, mà lại muộn hơn hai mươi ngày, này như đang đánh vào mặt nàng.

"Mọi việc cũng phải có một thứ tự trước sau, hắn vốn làm mai sớm hơn con, định ngày xin cưới sớm hơn con." Đối với việc lúc trước Thủy lão gia không kiên trì gả nữ nhi cho Thẩm Thế Hiên, Thủy phu nhân cũng bất đắc dĩ, không có nguyên nhân khác, chỉ đơn giản là ông ấy cảm thấy Thẩm Thế Hiên không đủ tiền đồ.

Đáy mắt Thủy Nhược Thiên đều là không cam lòng, lại lý do thứ tự trước sau cái gì, bọn họ đều muốn nhìn nàng bị chê cười.

Nhưng nàng không có lựa chọn khác, nếu là Tào gia tới cầu hôn trước, khẳng định cha cũng sẽ đáp ứng, ngoài ra những nhà khác, Thủy gia đều chướng mắt.

Hết lần này tới lần khác cho đến khi Thẩm gia đến làm mai, cách một tầng quan hệ với Thẩm lão phu nhân, cha đối với hôn sự này cực kỳ hài lòng, đối với cha mà nói, nàng như thế nào không quan trọng, quan trọng là hai nhà liên hợp mang lại lợi ích cho Thủy gia mới là điều ông quan tâm nhất.

...!
===============.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận