Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Điều này làm cho Hoàng thượng hơi kinh hãi, chỉ là rất nhanh lại cười vang, nói: "Xem ra ngươi thật sự không quyến rũ Dục Nhi, hẳn là cũng bị người hạ độc, mới có thể biến thành như thế!

Hoàng hậu vừa nghe trong lòng ngẩn ra, Hoàng thượng cứ tin tưởng bọn họ như vậy? Móng tay thật dài đâm sâu vào trong da thịt của bà ta, nhưng bà ta không cảm thấy đau đớn một chút nào, phảng phất cảm thấy còn chưa hả giận, chỉ là lúc này trên mặt của bà ta vẫn không gợn sóng như trước, mặt mày trong lúc đó còn mang theo một chút lo âu nhàn nhạt.

Tiếp đó Hoàng thượng lại hỏi tuổi Tần Thư Dao, người thế nào vân vân. Sau khi nghe nói là đích trưởng nữ của Tần Lương, mới vừa cười nói: "Thân thế của con cũng xứng đôi với Dục Nhi của Trẫm. Dù sao con cũng rất nhanh nữa sẽ cập kê, không bằng định hôn sự này xuống!"

Lời này vừa nói ra làm mọi người xung quanh đều kinh ngạc vạn phần, vốn đang cho rằng Hoàng thượng sẽ hung hăng trách phạt hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục một chút, không nghĩ tới Hoàng thượng chẳng qua là nhẹ nhàng bâng quơ, mà còn tứ hôn nữa

Hoàng hậu không nghĩ tới bản thân tỉ mỉ bày ra mưu kế, không có một chút hiệu quả, ngược lại còn thành toàn cho hai người bọn họ. Trong lòng vừa buồn bực vừa căm ghét, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng mà mắt mọi người có thể nhìn ra được Hoàng hậu khó chịu.

Hoàng hậu muốn nói ngăn lại, nhưng mà Hoàng thượng bỗng nhiên quay đầu nhìn bà ta một cái, ánh mắt kia quá mức sắc bén, làm cho bà ta sinh ra ý sợ hãi.

"Bản cung đã sớm muốn tác hợp hai người bọn họ, chỉ là trong khoảng thời gian này Hoàng thượng bận việc triều chính, cho nên mới kéo dài tới lúc này." Mặc dù trên mặt Hoàng hậu mang ý cười, nhưng mà trong lòng lại rất hối hận.

Đứng ở một bên Hiền phi đâu dám chen vào nói, chỉ là bà tin tưởng Hoàng thượng đã tán thành, vậy hẳn cũng không phải là người phóng đãng.


Tần Thư Dao cũng không nghĩ tới Hoàng thượng lại sẽ trực tiếp tứ hôn, mà Mộ Thiếu Dục giống như đã sớm đoán trước, dập đầu một cái tạ ơn. Tần Thư Dao bất đắc dĩ, chỉ có thể làm giống Mộ Thiếu Dục, dập đầu tạ ơn.

Không ngờ đã quyết định xuống, cho dù bản thân lại cự tuyệt, như vậy chỉ bị người ta cho rằng là không biết tốt xấu, còn không bằng cứ im lặng chấp nhận thôi. Chỉ là Trịnh Anh Anh thì làm sao bây giờ? Nàng nhíu mày, trong lòng lại không nguyện ý suy nghĩ lại, nàng luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Trịnh Anh Anh. Ngay cả bản thân cũng không có biện pháp đối mặt với nàng.

Đám người Hoàng hậu và Ngô thị thật không ngờ, Hoàng thượng không trách phạt hai người bọn họ, mà còn trực tiếp tứ hôn. Mà còn chọn ngày thành thân nữa.

Điều này cũng là Hoàng thượng sợ chuyện hai người bọn họ bị truyền ra ngoài, cũng không tốt cho hai người bọn họ. Cho nên mới quyết định nhanh chóng như vậy.

Bởi vì Tần Thư Dao còn nửa năm mới cập kê, cho nên ngày thành hôn liền chọn vào cuối năm, đợi đến sau khi Tần Thư Dao cập kê, thì lập tức gả cho Mộ Thiếu Dục.

Đây là kết quả Tần Thư Dao nghĩ thế nào cũng không ngờ tới.

Sau khi trở lại Tần phủ, chuyện Tần Thư Dao bị Ngô thị nói rất kinh khủng, mặt Tần Lương đen lại, lúc đang muốn đánh mắng.


Tần lão phu nhân nhẹ giọng nói: "Vì sao Tam hoàng tử xuất hiện ở trong phòng của cháu? Cho dù là như thế này, Hoàng thượng cũng không buồn bực? Còn trực tiếp tứ hôn cho hai người các cháu, ngay cả ngày thành hôn cũng chọn luôn?"

Ngô thị lại muốn nhục nhã Tần Thư Dao vài câu, nhưng mà bị Tần lão phu nhân trừng mắt, bà ta cũng không dám nói nữa.

Tần Thư Dao nâng đôi mắt lên, bình tĩnh nhìn Tần lão phu nhân nói: "Tam hoàng tử trúng độc, cho nên mới đi nhầm vào trong phòng của cháu. Chắc là Hoàng thượng cũng đoán được, cho nên mới không tức giận."

Sau khi nàng nói xong, giống như vô tình nhìn thoáng qua Ngô thị.

Trong lòng Tần lão phu nhân như gương sáng, lúc này đã đoán được bảy phần, trên mặt bà cũng càng thêm khó coi, chỉ là không trực tiếp tức giận. Bà nói với Tần Lương: "Chuyện này có Hoàng thượng đè xuống, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Con cũng không cần tức giận như vậy, chuyện này cũng không phải là lỗi của khuê nữ nhà con, là có người cố ý muốn hãm hại hai người bọn họ. Chỉ là cũng tốt, thành toàn cho hai người bọn họ!"

Tần lão phu nhân rất hài lòng với cửa hôn sự này, cho nên dù là biết sự việc xảy ra với Tần Thư Dao, trong lòng cũng vẫn rất vui mừng.

Chỉ là trên mặt của bà vẫn mang theo tức giận: "Thê tử của lão đại à, chuyện này đã có Hoàng thượng đè xuống, Tần gia chúng ta tuyệt đối không thể truyền ra nửa phần. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ có con bị phạt, ngay cả toàn bộ Tần gia chúng ta đều phải gặp nạn đấy!"


Ngô thị bị Tần lão phu nhân nhìn có chút chột dạ, bà ta vội vàng giải thích, nói: "Lão phu nhân, loại chuyện này làm sao con dâu có thể nói ra chứ. Đây chính là liên quan đến trong sạch của Dao Nhi đấy!"

Tần lão phu nhân thấy bộ dạng này của Ngô thị, hài lòng gật gật đầu: "Qua nửa năm nữa Dao Nhi sẽ phải cập kê, vốn trong suy nghĩ của ta chỉ tổ chức giống bình thường. Chỉ là hiện tại Hoàng thượng tứ hôn, sau này Dao Nhi cũng là hoàng tử phi, cho nên đương nhiên không thể giống như trước. Ta sẽ đưa qua một ít ngân lượng, con cứ việc làm tốt là được!"

Ngô thị nghe xong trong lòng rất không thoải mái, vốn là bà ta cũng chỉ muốn tùy tiện làm cho Tần Thư Dao một lễ cập kê bình thường, không nghĩ tới hiện tại Tần lão phu nhân đã muốn bản thân bỏ tiền ra, còn muốn làm long trọng nữa.

Vốn trong lòng Tần Lương tràn đầy lửa giận, cũng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tần lão phu nhân, lại nhớ lại ngày đó khi Tần Thư Dao lần đầu tiên tiến cung, Hoàng hậu đã có ý khó xử nó. Ông cũng không phải là người cổ hũ, vừa rồi chẳng qua là do nổi nóng. Nhưng mà ông đã suy nghĩ cẩn thận, sợ nữ nhi của mình bị người hãm hại, nếu không phải Hoàng thượng anh minh, Tần Thư Dao chưa chắc còn mạng trở về.

Cho nên Tần lão phu nhân quyết định, ông cũng tán thành: "Nàng cứ làm theo ý của lão phu nhân. Hoàng thượng lại tự mình lựa chọn ngày, chắc hẳn qua hai ngày nữa sẽ có sính lễ đưa tới. Nàng cũng nhanh bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Dao Nhi!"

Trong lòng Ngô thị tràn đầy lửa giận, chỉ là lúc này cũng không dám để lộ ra. Vừa nghe đến sính lễ, trong lòng lại lập tức vòng vo, cảm thấy dù sao cũng phải đi qua tay mình, đến lúc đó bản thân lại giấu đi một ít, bọn họ cũng không biết.

Cho nên cũng không lại làm ra vẻ mặt khó xử: "Lão gia, ngài cứ yên tâm! Làm sao thiếp có thể chậm trễ Dao Nhi được!"

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi da gà, nếu không phải Ngô thị và Hoàng hậu hợp mưu, làm sao nàng và Mộ Thiếu Dục ở trong một phòng được chứ.


Như Ý Uyển.

Tần Tuyết Như ném vụn một bộ bàn trà mới, lửa giận trong lòng vẫn không giảm bớt.

Đứng ở một bên, Tiết Nhã cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng biểu muội có mưu kế gì hay. Không nghĩ tới lại chính là thế này."

Tần Tuyết Như bỗng nhiên ngẩng đầu, trong hai mắt lộ ra hận ý vô tận, làm Tiết Nhã lạnh run một cái.

"Tỷ cho là nàng ta thật sự lên làm hoàng tử phi, tỷ sẽ tốt sao? Hừ, đừng cho là ta không biết, nếu không phải là nàng ta tỉ mỉ bày ra, thì sao tỷ sẽ gả cho Hàn gia làm thiếp chứ! Tỷ lại tốt lắm, còn vì nàng ta cao hứng!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiết Nhã khó coi vạn phần, hàm răng cắn chặt môi dưới. Tuy rằng trong tay nàng không có chứng cớ, nhưng mà đương nhiên cũng rõ ràng chuyện lúc trước, đều là một tay Tần Thư Dao bày ra.

"Vậy muội nói nên làm cái gì bây giờ? Lúc trước không phải là nàng ta đào thoát, chính là trái lại nhân họa đắc phúc." Tiết Nhã cũng luôn oán hận, ước gì hiện tại dẫm nát Tần Thư Dao dưới chân!

"Nàng ta có thể tránh được một lần, hai lần, ba lần. Chẳng lẽ còn có thể thoát được năm lần, sáu lần sao? Lần này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa cũng không phải tất cả với nàng ta đều là phúc, Trịnh Anh Anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, tỷ chờ xem kịch vui đi! Còn có Ngũ hoàng tử kia, ta thấy hắn thật sự có ý với nàng ta, nói không chừng chuyện này còn chưa có xong đâu!" Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tần Tuyết Như mới dập tắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận