Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Hoàng hậu lại khóc, sau khi đợi tâm tình thoáng ổn định lại, mới kêu thảm thiết nói: "Hoàng thượng, nghịch tử này quyến rũ đại tẩu của mình, làm ra chuyện cẩu thả."

Hoàng thượng nghe vậy khiếp sợ, không nghĩ tới nhi tử của mình sẽ đi trộm người, hơn nữa còn trộm nữ nhân trên giường của ca ca mình.

"Ngươi, đồ nghịch tử kia, người đâu. Kéo xuống hung hăng đánh cho trẫm!"

Hoàng hậu nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng nói: "Kính xin hoàng thượng tha cho nó lần này đi. Viện nha đầu đã mang thai, hơn nữa cho tới bây giờ Dục Nhi đều chưa từng chạm vào Viện nha đầu, cho nên hai người bọn họ mới sẽ làm ra loại chuyện không muốn người biết này!"

"Viện nha đầu? Là Phương trắc phi?" Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Trẫm còn nghĩ là ai, thì ra chính là hiền lương thục đức mà Phương gia các ngươi dạy dỗ ra!"

Hoàng hậu biết nhất định hoàng thượng sẽ làm nhục Phương gia bọn họ, nhưng mà lúc này bà ta cũng không kịp nghĩ đến những thứ kia, trên mặt cũng mang theo nước mắt, khóc nói: "Kính xin Hoàng thượng xin bớt giận. Chẳng qua là hiện tại đứa bé trong bụng Viện nha đầu là con cháu của hoàng gia, nếu truyền ra ngoài như vậy, thể diện của hoàng gia chúng ta cũng không sót lại chút gì. Nhưng mà chỗ Tam hoàng tử vẫn chưa truyền ra tin tức mang thai, đây chính là trưởng tôn của Hoàng thượng đấy!"

Đây mới là mục đích thực sự của hoàng hậu. Muốn để hoàng thượng chấp nhận trưởng tôn này.

Hoàng thượng nghe vậy trong lòng cũng dần dần hiểu rõ, hoàng hậu luôn sĩ diện, làm sao có thể nói loại chuyện gièm pha này ra ngoài được, hóa ra muốn cho ông chấp nhận đứa cháu này.

Ông hừ lạnh một tiếng, nói: "Hoàng hậu, dã chủng như vậy cũng muốn trẫm chấp nhận?"

Trong lòng hoàng hậu cả kinh, từ lúc đến bà ta chỉ nghĩ dưới gối hoàng thượng vẫn chưa có một tôn tử tôn nữ nào, nghĩ đến cũng sẽ vui mừng vô cùng. Lại không ngờ rằng hoàng thượng sẽ có thái độ như vậy, nhất thời bà ta có chút không nghĩ được biện pháp, sửng sốt thật lâu sau mới nói: "Hoàng thượng, người chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng tốt. Đó cũng là xương thịt của Liệt Nhi. Mặc dù Liệt Nhi không tốt, nhưng có tình cảm sâu đậm với Viện nha đầu, hai người bọn nó cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, hơn nữa cho tới bây giờ Dục Nhi đều không đối xử tốt với Viện nha đầu, mới làm cho bọn họ làm ra loại chuyện xấu hổ này!"

Hoàng thượng vẫn luôn nhíu chặt mày, nếu để đứa bé kia được sinh ra, như vậy sau này Phương gia càng thêm phách lối, cho tới bây giờ hoàng gia bọn họ cũng không thiếu hài tử, chẳng qua là muốn sinh ra từ trong bụng của người nào mà thôi.

"Phương trắc phi ở đâu?"

Hoàng hậu nghe vậy, vội vàng nói: "Ở trong cung nô tì."

"Vẫn là nữ nhi Phương gia các ngươi, trẫm cũng giữ lại thể diện cho các ngươi. Ban thưởng một chén canh hoa hồng cũng được. Về phần Phương thị, sau này không còn là trắc phi của Dục Nhi nữa. Nếu Liệt Nhi thích, thì đi theo Liệt Nhi. Chẳng qua là không thể có họ Phương được nữa!" (Editor: ôi “hoa hồng” T_T)

Cứ như vậy, Phương Sơ Viện còn không bằng một thiếp thất!

Hoàng hậu không nghĩ tới hoàng thượng sẽ làm như vậy, bà ta nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, cũng không lại cầu tha thứ vì Phương Sơ Viện. Dù sao bà ta biết, nếu hoàng thượng chán ghét người nào đó, coi như nói cũng vô dụng. Hơn nữa bà ta cũng từ trong giọng nói của hoàng thượng phát giác ra được, hoàng thượng cực kỳ bất mãn với Phương gia.

Mộ Tử Liệt cũng không có ý kiến gì với phán quyết này, vốn hắn cũng chỉ vui đùa với Phương Sơ Viện một chút mà thôi, chẳng qua là không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ mang thai. Hơn nữa lại vẫn dám len lén chạy đi nói cho hoàng hậu, sau này hắn nhất định phải dạy dỗ nữ nhân này một chút mới được.

Ở cung Vĩnh Phúc, Tần Thư Dao nghe được tin tức này, không khỏi chấn động, không nghĩ tới mới thời gian một ngày, đã giải quyết được phiền toái kia.

Mộ Thiếu Dục cười gắp thức ăn cho Tần Thư Dao, nói: "Kết quả như thế nàng hài lòng chưa?"

Tần Thư Dao ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn: "Chẳng lẽ đây đều là một tay ngươi bày ra? Làm sao ngươi đoán được nhất định Hoàng thượng sẽ trách cứ hoàng hậu, mà sẽ không để cho Phương thị sinh hạ hài tử!"

"Hoàng hậu là người nịnh hót, mỗi bước đi đều tính toán tỉ mỉ. Chỉ là lần này, lỗi của bà ta là ở tính toán quá tỉ mỉ. Bởi vì bà ta quá muốn để cho Tứ đệ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cho nên tuyệt đối sẽ không buông tha cho một cơ hội tốt như vậy! Thử nghĩ, nếu Hoàng thượng thật sự để Phương thị sinh hạ đứa bé này, như vậy sau này Tứ đệ muốn làm thái tử, cũng càng thêm có sức mạnh. Dù sao hắn là hoàng hậu sinh ra, lại sinh ra trưởng tôn."

Mưu kế như vậy, quả thật hoàng hậu sẽ đi thử một lần. Chẳng qua là bà ta lại quên mất hoàng thượng chán ghét nhà bà ta, cũng quên mất hoàng gia muốn hài tử cũng không khó, chủ yếu là muốn sinh từ trong bụng của người nào mà thôi.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Bây giờ Tần Thư Dao mới hiểu được, thì ra tất cả đây đều là một tay Mộ Thiếu Dục bày ra, chẳng qua là hắn thiết kế cực kỳ kín đáo, ngay cả hoàng hậu cũng sẽ không phát hiện mình bị người thiết kế, chỉ cho rằng là kế hoạch của mình thất bại.

Chợt, Mộ Thiếu Dục đưa tay khẽ sờ bụng của Tần Thư Dao, ôn nhu nói: "Nếu nàng mang thai, ta chắc chắn sẽ dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ nàng!"

Trong lòng Tần Thư Dao có một chút cảm động, nàng khẽ cười một tiếng, chẳng qua là trong đầu lại nhớ tới chuyện nhìn thấy ở ngôi miếu đổ nát, nụ cười cũng biến mất trong nháy mắt.

Mộ Thiếu Dục không biết khúc mắc của nàng ở nơi nào, chẳng qua là những chuyện này hắn nói cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ làm cho nàng nhìn, để cho nàng tin trong lòng của mình chỉ có một mình nàng.

Cuối cùng hoàng thượng hạ thánh chỉ, nói Phương Sơ Viện bởi vì bị ôn dịch cho nên bị đưa đến chùa nghỉ ngơi. Nhưng thật ra là uống một chén canh hoa hồng, sau đó mới bị đưa đến trong chùa. Chẳng qua là từ nay về sau, muốn từ trong chùa ra ngoài, sợ là khó càng thêm khó.

Kết quả như vậy, đám người Tần Thư Dao cũng đã sớm đoán trước, nhưng cũng không để ở trong lòng. Chẳng qua là cảm giác ánh mắt Mộ Tử Liệt nhìn nàng hôm đó có chút cổ quái, chẳng qua là nàng cũng không nói ra được kỳ lạ chỗ nào.

Chuyện này qua ngày thứ hai, Hiền phi liền bảo Tần Thư Dao đến trong cung điện của bà ngồi chơi với bà.

Từ sau ngày đó, Tần Thư Dao rất ít đi chỗ Hiền phi, ở trong mắt Tần Thư Dao, Hiền phi không thích mình nhưng cũng sẽ không chán ghét mình.

Hiền phi bảo dưỡng cực tốt, bà chỉ nhỏ hơn hoàng hậu ba tuổi, lại giống như trẻ hơn hoàng hậu mười tuổi. Cũng khó trách hoàng thượng không thường đi chỗ hoàng hậu, chỉ thích Hiền phi.

Chẳng qua là tính tình Hiền phi và Mộ Thiếu Dục cũng có chút tương tự, cũng cực kỳ lạnh nhạt với người khác.

Bà ngồi trên ghế quý phi, nhìn Tần Thư Dao, sau đó nhẹ giọng nói: "Cũng không cần gò bó như thế, ngồi xuống đi!"

Tần Thư Dao theo lời ngồi xuống, sau đó thoải mái nói: "Không biết Hiền phi nương nương tìm thiếp thân tới là có chuyện gì?"

Hiền phi nở một nụ cười thản nhiên, sau đó cầm ly trà lên chậm rãi uống một hớp, mới nói: "Cũng không phải là chuyện quan trọng gì. Chẳng qua là Dục Nhi nói, sau này muốn đưa ngươi lên vị trí chính phi."

Tần Thư Dao nghe vậy hơi chấn động, không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục đã nói chuyện này với Hiền phi, chỉ sợ Hiền phi không thích nhất là một nữ tử như vậy.

Nàng cúi đầu, không muốn giải thích cho mình. Mà Hiền phi cũng không chán ghét nàng như Tần Thư Dao tưởng tượng.

"Mặc dù tính tình của Bạch thị hiện tại không tệ, chỉ là quá tính trẻ con một chút. Bổn cung cũng cảm thấy ngươi ổn trọng hơn nàng, hơn nữa lúc ban đầu ngươi gả cho Dục Nhi, vốn chính là chính phi. Chẳng qua là sau đó Hoàng thượng tạm thời sửa lại. Chỉ là muốn lên làm chính phi cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi phải sinh cho Dục Nhi một đứa con trai mập mạp trước đã, Bổn cung mới có thể giúp ngươi cầu xin hoàng thượng!"

Yêu cầu này... Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, Tần Thư Dao chỉ có thể cúi đầu giả bộ xấu hổ!

Hiền phi thấy nàng ngượng ngùng không thôi, thì cười nói: "Chỉ là cũng không gấp, Dục Nhi cũng còn trẻ, thật sự Bổn cung cũng không gấp. Chẳng qua là Bạch thị cũng là người của hoàng hậu, Bổn cung không yên lòng, cho nên ngươi cũng phải thêm chút sức lực!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui