Đích Nữ Muốn Hưu Phu

"Ta là trắc phi của Tam hoàng tử, chỉ cần trở lại bên người Tam hoàng tử, tất nhiên là có biện pháp có thể lấy khế ước bán thân của ngươi về. Về phần lời của ta..." Tần Thư Dao rút cây trâm vàng hoa Mẫu Đơn từ trên đầu xuống, nói: "Cây trâm này có giá trị trên hai trăm, là hoàng gia gì đó. Nếu ngươi không tin, có thể đi ra bên ngoài tìm một cửa hàng hỏi một chút!"

Thái giám, cung nữ trong hoàng cung thường sẽ đầu cơ trục lợi một chút vật phẩm trong cung, hành động này tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cần đám người hoàng thượng không truy cứu, như vậy là không có bất kỳ vấn đề gì.

Lục Sam nhìn cây trâm trong tay Tần Thư Dao, cắn răng, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Mỗi ngày nô tỳ đều có thể đi ra ngoài một lần!"

Tần Thư Dao thấy nàng nhận lấy cây trâm, cũng yên tâm, cười nói: "Không sao, ngươi trực tiếp cầm đi xem là được. Chẳng qua nếu là thật, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp mang ta ra ngoài!"

Lục Sam giấu cây trâm vào bên trong xiêm y, mà lúc này Quất Lạc cũng đi từ ngoài cửa vào.

Tần Thư Dao lập tức cúi đầu nhìn mình trang điểm trong gương, sau đó vuốt vuốt sợi tóc, đứng lên, nhẹ giọng nói: "Các ngươi cũng đi xuống đi, ta muốn một mình nghỉ ngơi một chút!"

Quất Lạc nhìn Lục Sam một cái, thấy Lục Sam vẫn cúi đầu giống lúc trước, cũng không có gì không bình thường thì cũng yên tâm, cùng Lục Sam đi ra ngoài.

Một ngày này, Tần Thư Dao đều ở trong đau khổ. Bước này của nàng chẳng khác gì là đang mạo hiểm, bởi vì Lục Sam hoàn toàn có thể cầm cây trâm của nàng đi bán, chữa bệnh cho mẫu thân nàng. Sau đó bắt đầu chẳng quan tâm đến mình, giả bộ cái gì cũng không biết.

Chuyện này coi như làm ầm lên, bị Hàn Thế Quân biết, nhiều lắm Lục Sam cũng chỉ bị một chút nỗi khổ da thịt, mà bản thân có thể càng bị trông coi kỹ hơn.

Trong tay Tần Thư Dao cầm một quyển tạp ký, chỉ là một chữ cũng không đọc vào, chỉ cần bên ngoài hơi có một chút động tĩnh, nàng sẽ lập tức để sách xuống, sau đó lẳng lặng nghe, một lát sau thấy không có tiếng động gì mới cầm sách lên, không yên lòng xem.

Tình trạng như vậy kéo dài một buổi chiều, thẳng đến tối, thời gian tắm rửa. Lục Sam mới xuất hiện ở trước mặt Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao mượn cớ đuổi Quất Lạc ra ngoài lần nữa, sau đó nói với Lục Sam: “Bây giờ ngươi đã tin chưa?”

Buổi chiều, quả thật Lục Sam đi ra ngoài một chuyến, cũng cầm cây trâm hoa Mẫu Đơn kia hỏi. Quả thật, nếu theo như lời Tần Thư Dao thì giá trị trên trăm lượng bạc trắng, hơn nữa cũng từ trong cung.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Một buổi chiều này, Lục Sam cũng ở trong trạng thái mâu thuẫn, nếu nàng nuốt cây trâm này, như vậy bệnh của mẫu thân mình cũng có thể trị thật tốt, cũng không cần chọc phải một thân phiền toái nữa.

Chẳng qua là Lục Sam vẫn còn có chút lo lắng, thế lực Mộ Thiếu Dục ở kinh thành, mọi người đều rõ ràng. Một nha hoàn nho nhỏ như Lục Sam, cũng từng nghe nói qua tên Mộ Thiếu Dục.

Mặc dù nàng không biết tình hình trong cung, tuy nhiên cũng không muốn đắc tội người hoàng gia. Huống chi, nếu thật sự cứu Tần Thư Dao ra ngoài, sau đó lấy được trọng dụng, như vậy cả đời này của bản thân, cũng quả thật có thể áo cơm không lo, không cần lo lắng đề phòng như hiện tại.

"Phu nhân nói đều là sự thật?"

Tần Thư Dao thấy tròng mắt Lục Sam lóe lên ánh sáng, thì biết suy nghĩ trong lòng nàng, ai nguyện ý cả đời làm nô tỳ, ai nguyện ý cả đời nghèo rớt mùng tơi.

"Tất nhiên là thật, chỉ cần ngươi có thể cứu ta ra ngoài. Cây trâm này sẽ đưa cho ngươi, sẽ còn cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, sau đó sẽ giúp ngươi tìm một đại phu tốt nhất trong kinh thành, giúp chữa bệnh cho mẫu thân ngươi!"

Lục Sam chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có nhiều ngân lượng như vậy, nàng cắn răng nói: "Nô tỳ không cần nhiều ngân lượng như vậy, chỉ cần phu nhân có thể giúp mẫu thân nô tỳ trị hết bệnh, như vậy cả đời này nô tỳ nguyện ý dùng sức hầu hạ phu nhân!"

Tần Thư Dao nở nụ cười, nàng hiểu ý tứ của Lục Sam, một nữ tử sống nương tựa với mẫu thân, coi như có nhiều bạc hơn nữa, cũng không an toàn. Còn không bằng tìm một người cường đại làm chỗ dựa, vừa có thể để bọn họ áo cơm không lo, vừa có thể để bọn họ bình an khỏe mạnh.

"Được, một lời đã định. Chỉ cần ngươi làm theo kế hoạch của ta, đưa ta đi ra ngoài, chắc chắn ta sẽ trọng thưởng!"

Tần Thư Dao thưởng thức tính tình của Lục Sam, vừa cẩn thận vừa đủ nắm lấy cơ hội. Một nữ tử như vậy coi như giữ ở bên người, cũng có thể giúp nàng làm không ít chuyện.

Lục Sam cau mày trầm tư một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là không biết phải cứu phu nhân ra ngoài như thế nào?"

Tần Thư Dao cười nói: "Mặc dù nơi này đều là người của Hầu gia, làm ta không cách nào ra vào. Nhưng mà dù sao ta cũng là trắc phi của Tam hoàng tử, chỉ cần ngươi cầm tín vật tùy thân của ta đưa cho Tam hoàng tử, hơn nữa nói cho hắn biết, ta ở nơi nào. Hắn sẽ mang theo binh mã tới nơi này cứu ta ra ngoài!"

Yêu cầu này cũng không khó, ngay cả Lục Sam cũng cảm thấy rất dễ.

Nàng gật đầu nói: "Được. Ngày mai giữa trưa, nô tỳ sẽ đi tìm Tam hoàng tử, chẳng qua là không biết Tam hoàng tử ở nơi nào?"

Tần Thư Dao nói địa chỉ trạch viện mới của Mộ Thiếu Dục, sau đó lại dặn dò Lục Sam chú ý một chút, cho đến khi bên ngoài có động tĩnh, hai người bọn họ mới ngưng nói chuyện với nhau, làm việc của mình.

Một đêm này, Tần Thư Dao rất bất an, chỉ sợ Hàn Thế Quân lại đột nhiên vọt vào.

Chẳng qua là, có lẽ bởi vì ngày đó Tiết Nhã đột nhiên đến, làm Hàn Thế Quân không dám bước vào nơi này nữa.

Ngày hôm sau, Lục Sam và Tần Thư Dao ăn ý một câu cũng không nói. Cho đến buổi trưa, sau khi Lục Sam rời đi, Tần Thư Dao cũng một mình ngồi ở cửa sổ xem sách.

Mặc dù trong tay nàng cầm sách, nhưng suy nghĩ cũng đã sớm bay tới nơi xa.

Lúc này, cửa chợt “két” một tiếng bị mở ra, Tần Thư Dao khẩn trương quay đầu, lại phát hiện Hàn Thế Quân chắp tay đứng ở trước cửa, nhìn nàng cười nói: "Mấy ngày nay có nhớ tới ta không?"

Tần Thư Dao chán ghét cau mày lại, quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.

Hàn Thế Quân đi tới trước mặt Tần Thư Dao, lấy sách của Tần Thư Dao, sau đó cười nói: "Ta nghe nói những ngày qua nàng đều ở đây xem quyển sách này, không biết là sách gì, lại để nàng để tâm như thế!"

Nói xong Hàn Thế Quân còn nhìn trang bìa một chút, thấy chỉ là một quyển tạp ký, thì cũng để xuống.

"Nơi này không an toàn, ta dẫn nàng đến chỗ khác!" Nói xong Hàn Thế Quân đã bế Tần Thư Dao từ trên ghế lên, hơn nữa lộ ra nụ cười, nói: "Hơn nữa ta sẽ mang nàng tới chỗ an toàn, vĩnh viễn sẽ không có người tìm được nàng!"

Trước đó có một chút tin phong phanh, cho nên Hàn Thế Quân vẫn luôn không dám có bất kỳ hành động nào. Hiện tại bên Mộ Thiếu Dục dường như đã ngưng tìm kiếm, nhìn dáng dấp có lẽ cũng đã tin tưởng cỗ thi thể kia chính là Tần Thư Dao rồi.

Cho nên vì phòng ngừa có người ngoài đột nhiên đến, Hàn Thế Quân quyết định đổi Tần Thư Dao sang chỗ khác.

Tần Thư Dao không nghĩ tới Hàn Thế Quân sẽ muốn chuyển mình đến những địa phương khác, lúc đầu nàng có chút buồn bực, sớm biết liền để Lục Sam ra ngoài từ tối ngày hôm qua cho rồi. Chẳng qua là không biết hiện tại Lục Sam đã gặp được Mộ Thiếu Dục hay chưa, không biết Mộ Thiếu Dục có tin tưởng nàng thật sự còn sống không, sẽ mang theo nhân mã tới cứu mình chứ?

"Thế nào, mất hứng?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui