Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, nói: "Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể dung túng nữa, lần trước đã bỏ qua cho nàng ta một lần. Không nghĩ tới nàng ta không thay đổi, ngược lại còn tiếp tục như thế."di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Ngô thị liếc mắt nhìn Tần Lương nhờ giúp đỡ, Tần Lương há miệng, nhưng thấy Mộ Thiếu Dục kiên định như vậy, hơn nữa ông cũng cảm thấy nên để cho Tần Tuyết Như chịu chút đau khổ, cho nên cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng nói: "Là ta quản giáo không chu toàn, xin Tam hoàng tử tự nhiên!"

Ngô thị vừa nghe lập tức lớn tiếng khóc lên: "Nó là nữ nhi của ông, sao ông lạinhẫn tâm để nó bị mang đi như vậy!"

Tần Lương phẫn nộ quát: "Nếu không phải bà cưng chiều nó, làm sao nó sẽ làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này."

Ngô thị trực tiếp ngồi dưới đất khóc lóc, lớn tiếng kêu gào: "Nữ nhi đáng thương của ta, cha con cũng không quan tâm đến con nữa rồi..."

Tần Lương thấy Ngô thị càng ngày càng kỳ cục, lập tức sai người mang Ngô thị đi.

Mặc dù Tần Tuyết Như đã bị đánh đến mơ mơ màng màng, nhưng mà Mộ Thiếu Dục không muốn thả nàng ta ra.

"Trước tiên đưa nàng ta vào thiên lao."

Ngô thị vừa nghe lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tần Lương cũng nhíu chặt mày, dừng một chút mới nói: "Kính xin Tam hoàng tử hạ thủ lưu tình!"


Mộ Thiếu Dục lạnh lùng gật đầu. Sau đó dẫn người đi ra khỏi Như Ý Uyển.

Hắn không muốn để Tần Thư Dao ở chỗ này chữa thương, cho nên lại sai người mang Tần Thư Dao về phủ hoàng tử.

Sau khi làm xong hết tất cả, đêm cũng đã khuya.

Phủ hoàng tử.

Bên trong phòng ánh đèn nhu hòa, Mộ Thiếu Dục nhẹ nhàng nắm tay Tần Thư Dao, nhẹ giọng nói: "Chớ giả bộ, không còn những người khác!"

Lời này vừa nói ra, Tần Thư Dao mới hơi mở mắt, sau đó liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Làm sao chàng biết thiếp giả bộ!"

Mộ Thiếu Dục cưng chìu ngắt gương mặt mềm mại của Tần Thư Dao, nói: "Buổi sáng nàng còn mượn ta Thiên Tằm Y, lại ra lệnh cho Tuyết Ảnh đi tìm một chút máu heo."

Tần Thư Dao ngồi dậy, sau đó sờ sờ vết thương, nói: "Thật sự có chút đau, chỉ là Thiên Tằm Y này của chàng là đồ tốt, không nghĩ tới vẫn thật sự dùng được, sau này chàng xuất chinh đều phải mặc nó vào. Như vậy thiếp cũng yên tâm một chút!"

Mộ Thiếu Dục cười ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, khẽ hôn một cái trên mái tóc nàng.

Thật ra thì Tần Thư Dao đã sớm ngờ tới Tần Tuyết Như sẽ bất mãn, nhất là ả biết phải đi theo Mộ Phượng Thiên đến phương Bắc, chắc chắn càng thêm oán hận nàng. Nàng chỉ muốn đề phòng một chút, vốn đang cho rằng không có tác dụng gì, lại không nghĩ rằng cuối cùng Tần Tuyết Như thật sự điên rồ như thế, vì một chút chuyện nhỏ mà muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Không ngờ Phùng thái y cũng là người của Mộ Thiếu Dục, mặc dù ông ta thường bắt mạch cho Tần lão phu nhân, nhưng mà ông ta chỉ nghe Mộ Thiếu Dục phân phó.

"Thiếp vừa mới bệnh xong, lần này lại bị bệnh tiếp." Tần Thư Dao thở dài một tiếng, sau đó lại hỏi: "Vậy chàng định làm sao bây giờ?"

Mặc dù Tần Tuyết Như ghê tởm, nhưng mà Tần Thư Dao không muốn đưa ả vào chỗ chết, cũng chỉ muốn để ả chịu chút đau khổ. Mới vừa rồi nghe Mộ Thiếu Dục nói đã nhốt Tần Tuyết Như vào trong thiên lao, chỗ kia làm sao một tiểu thư khuê các có thể đi chứ.

Hơn nữa, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, không nói danh tiếng Tần Tuyết Như xấu đi mà ngay cả danh tiếng Tần gia cũng hỏng. Cho nên Tần Thư Dao cũng không hy vọng như thế.

"Bắt giam thêm mấy ngày, sau đó thì trả nàng ta về. Về phần chuyện này, ta cũng sẽ không nói ra!"

Tần Tuyết Như không muốn gả cho Mộ Phượng Thiên, tất nhiên bọn họ cũng sẽ không dính vào, số mệnh này là của Tần Tuyết Như, nếu đổ tất cả lỗi lên trên người khác, cuối cùng chỉ có thể gieo gió gặt bão mà thôi!

Tần Thư Dao cũng hơi gật đầu một cái, chỉ là nàng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua cho Tần Tuyết Như như vậy: "Thiên lao các chàng có hình phạt gì, thiếp từng thấy ở trong sách, gì mà kẹp ngón tay là thật?"


Mộ Thiếu Dục ngẩng đầu lên cười nhìn Tần Thư Dao: "Chẳng lẽ nàng muốn dùng những hình cụ kia trên người Tam muội nàng!"

Tần Thư Dao bĩu môi: "Nếu ả thật sự coi thiếp là tỷ tỷ, cũng sẽ không nhiều lần hạ độc thủ. Hơn nữa chàng lại nhốt ả ở trong phòng giam, tất nhiên cũng muốn hù dọa ả một chút, để lần sau ả không dám tái phạm!"

Mộ Thiếu Dục cũng cảm thấy Tần Thư Dao nói có mấy phần đạo lý, liền gật đầu một cái.

"Chàng cũng bắt giam Hàn Thế Quân ở trong thiên lao sao?"

Kiếp trước những người đã từng gây tổn thương cho mình, cũng đã bị trừng phạt. Những người khác Tần Thư Dao đều không muốn so đo quá nhiều, nhưng chỉ có Hàn Thế Quân, nàng sẽ không để cho hắn chết một cách thoải mái, nàng muốn từng chút từng chút từ từ hành hạ hắn.

Đợi sang năm bọn họ sẽ phải đi Định Châu, đến lúc đó không len lén giết Hàn Thế Quân thì chính là lặng lẽ trả về.

Đối với Hàn Thế Quân mà nói, Mộ Thiếu Dục cũng không suy nghĩ ra, mặc dù thực lực của hắn hùng hậu, nhưng mà Hàn Thế Quân biến mất cũng làm hoàng hậu có mấy phần nghi kỵ, nếu như chuyện này đến tai hoàng thượng, như vậy hắn dấu riêng quan viên, cái tội danh này sẽ khiến hoàng thượng sẽ hoàn toàn hết tin tưởng hắn.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Tần Thư Dao cau mày, cuối cùng nói: "Qua hai ngày nữa, đợi sau khi thiếp hết bệnh, thiếp sẽ tự mình đi thiên lao một chuyến!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

Nàng muốn nhìn bộ dạng chật vật của Hàn Thế Quân, nàng cũng muốn để cho Hàn Thế Quân nếm thử một chút cảm giác đau đớn khi sắp chết. Nàng càng muốn nhìn thấy bộ dạng Hàn Thế Quân quỳ trên mặt đất xin nàng.

Mặc dù Mộ Thiếu Dục không hiểu vì sao Tần Thư Dao thống hận Hàn Thế Quân như thế, thế nhưng ban đầu khi Hàn Thế Quân muốn giấu Tần Thư Dao đi, còn muốn thu nàng vào trong phòng chuyện này cũng làm cho hắn tức giận không thôi.

Hai người lại tán gẫu trong chốc lát, Tần Thư Dao cũng cảm thấy mệt mỏi, liền đuổi Mộ Thiếu Dục ra ngoài.


"Lần này thiếp bị dao đâm, dĩ nhiên chàng không thể ở lại chỗ này. Nếu như bị hai nha hoàn kia nhìn thấy, nhất định Hiền phi nương nương sẽ biết!"

Tần Thư Dao đẩy Mộ Thiếu Dục một cái, ý bảo hắn nhanh đi ra ngoài.

Chỉ là nàng vẫn đứng lên, kiễng chân, hôn ở trên mặt Mộ Thiếu Dục một cái: "Đây là phần thưởng cho chàng khi vừa rồi chàng diễn kịch không tệ!"

Đây là lần đầu tiên Tần Thư Dao chủ động, Mộ Thiếu Dục đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, mới ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, sau đó cúi người hung hăng hôn đôi môi mềm mại của nàng...

Sau khi Tần Tuyết Như bị Mộ Thiếu Dục mang vào trong thiên lao, thường xuyên nghe thấy co người kêu khóc hoặc âm thanh kêu thảm thiết, trong lòng ả sợ vô cùng, mà trên người cũng đau đớn.

Bây giờ ả rất hối hận, cảm giác bản thân không nên hạ thủ nặng như vậy, hơn nữa ả cũng nghe bọn nha hoàn nói, Tần Thư Dao không bị thương đến bộ phận quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục.

Ả được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng tới loại địa phương này, chưa từng bị loại tội này.

Nơi này ẩm thấp vô cùng, trên đất được phủ một lớp rơm thật dày, coi như là một cái giường, mà trên đống rơm này đều là bọ chét, cắn làm ả đau khắp cả người.

Ả bò đến nhà tù bên cạnh, la lớn: "Có ai không! Có ai không!"

Ả không muốn sống ở chỗ này, ả muốn đi ra ngoài, ả sẽ đi nói xin lỗi với Tần Thư Dao, để Tần Thư Dao bỏ qua cho nàng lần này, lần sau nàng cũng không dám làm ra loại chuyện ngu ngốc này nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận