Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Trong lòng hoàng hậu thầm kêu không tốt, vội vàng kêu lên: "Đồ tiện nhân kia, chết đến nơi rồi vẫn còn dám nói bậy!"

Lúc này đứng ở một bên, rốt cuộc Mộ Thành Hi cũng lên tiếng nói: "Phụ hoàng, ngày hôm qua nhi thần muốn tìm Tam ca đánh cờ, không nghĩ tới mới đi vào cửa, liền nghe thấy trong phòng có tiếng đánh nhau. Đợi nhi thần chạy vào, trong phòng đã loạn thành một đoàn, cũng có không ít thị vệ mặc trang phục màu đen."

Hoàng thượng nghiêm mặt nhìn hoàng hậu một cái, nói: "Là thật?"

Thị vệ mặc trang phục màu đen là nhất đẳng thị vệ trong hoàng cung, mọi người đều có võ công cao cường, trực tiếp nghe mệnh lệnh của hoàng thượng hoặc là hoàng hậu. Cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể điều động bọn họ.

Mà hoàng hậu chỉ đi một chuyến đến phủ hoàng tử mà thôi, mang theo nhiều người như vậy, quả thật có chút không bình thường.

Hoàng hậu thay đổi sắc mặt, sau đó vội vàng giải thích: "Bẩm hoàng thượng, thiếp có ý tốt, cảm thấy lần trước Tần trắc phi bất hạnh đẻ non, thân thể vẫn không tốt lên, cho nên mới mang theo Thiên Sơn Tuyết Liên đến, nhưng không nghĩ tới Tần trắc phi không biết điều, không muốn nhận lấy quà của nô tì còn chưa tính, lại còn khẩu xuất cuồng ngôn. Cho nên nô tì mới có thể ra lệnh cho thị vệ xuất hiện."

Bà ta tránh nặng tìm nhẹ, dù sao chuyện Tần Thư Dao đả thương công chúa hoàng gia có chứng cớ xác thật, ngay cả Mộ Thành Hi cũng tận mắt thấy.

Hoàng thượng cau mày, liếc mắt nhìn Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, ngay cả nàng có lý do, nhưng nàng đâm công chúa bị thương, là làm nhục uy nghiêm của hoàng gia.


"Ngươi đâu, trói nữ nhân này lại, đưa vào trong lãnh cung!"

Tần Thư Dao đã sớm biết mình sẽ có kết quả này, nhưng nàng cho rằng hoàng thượng sẽ nhốt nàng vào thiên lao, lại không nghĩ rằng chỉ ném vào lãnh cung mà thôi, cho nên trong lòng vẫn có một chút may mắn. Chẳng qua là kế tiếp nàng nên làm như thế nào đây?

Nàng một chút cũng không hối hận khi đâm Mộ Phương Hoa bị thương, một hai năm nay Mộ Phương Hoa đã từng nhiều lần thiết kế muốn hãm hại nàng, hơn nữa nàng cũng chán ghét Mộ Phương Hoa. Nếu khi đó không kịp thời bắt Mộ Phương Hoa, như vậy hiện tại nằm ở trên giường là chính mình rồi.

Sau khi Mộ Thành Hi nghe thế, vẻ mặt khẩn trương, gần như hắn không hề nghĩ ngợi, đã vội vàng lên tiếng nói: "Không được!"

Hoàng thượng quay đầu nghi ngờ liếc mắt nhìn Mộ Thành Hi.

Hoàng hậu càng thêm chê cười: "Hi Nhi, chẳng lẽ con còn muốn giúp đỡ tiện nhân này? Nếu không phải là nàng, Hoa Nhi cũng sẽ không nằm ở trên giường!"

Trong lòng Mộ Thành Hi rất lo lắng, nhưng trên mặt không có nửa phần khẩn trương và bất an, chẳng qua là thoải mái nói: "Trong bụng của nàng đã mang thai hài tử của Tam ca. Nhi thần chỉ sợ làm tổn thương đến hài tử của Tam ca mà thôi!"

Tần Thư Dao nghe câu này không khỏi trợn to hai tròng mắt, lần trước, hài tử của nàng chết ở trong tay hoàng hậu, sau nàng luôn điều dưỡng thân thể. Bởi vì mới vừa mất đi một đứa bé, cho nên nàng không suy nghĩ đã lập tức nghi ngờ, cũng hoàn toàn không chuẩn bị chuyện này.

Lộ vẻ lấy cớ này hoàn toàn không được.

Mộ Thành Hi lại nói: "Mẫu hậu cũng chỉ nhất thời nóng lòng, Thiên Sơn Tuyết Liên là vật đại bổ. Nữ tử mang thai dĩ nhiên không thể ăn, mà người lại mang đến nhiều thị vệ như vậy, Tần trắc phi tự bảo vệ mình, đương nhiên sẽ làm ra hành động quá khích!"

Lấy cớ này mặc dù có chút gượng gạo, nhưng cũng có thể vì Tần Thư Dao hóa giải tội danh, hoặc là kéo dài một chút.

Hoàng hậu cũng ngẩn ra, sau đó cười lạnh một tiếng: "Thật không ngờ, như vậy thì mời thái y tới bắt mạch!"

Tần Thư Dao nhíu chặt mày, nếu như bị thái y phát hiện mình hoàn toàn không mang thai, như vậy chính là tội thêm một bậc, nàng liếc mắt nhìn Mộ Thành Hi, thấy Mộ Thành Hi hoàn toàn không có một chút không yên lòng, trong lòng cũng dần dần thả lỏng

Mặc kệ như thế nào, hiện tại biện pháp duy nhất chính là kéo dài.


Hoàng thượng cũng ngẩn ra, tuổi cũng càng ngày càng lớn, thân thể cũng càng ngày càng không như trước. Cũng từng nghĩ tới yên tĩnh hưởng tuổi già, ôm bồng cháu. Cho nên kể từ sau khi ông biết Tần Thư Dao đẻ non, đối với hoàng hậu cũng lại càng thêm lạnh nhạt. Ông không phải là người cổ hủ, sao không hiểu được hài tử của Mộ Thiếu Dục là bị hoàng hậu làm hại.

Dù sao ông và hoàng hậu cũng là phu thê nhiều năm, tuổi cũng đã lớn rồi, không muốn truy cứu nữa. Có chuyện đều là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi.

Về phần Mộ Tử Liệt, sao ông không biết là hắn bị điên chứ. Nhưng ông không đi thăm, cũng hi vọng cảnh cáo hoàng hậu. Nhưng không nghĩ tới hoàng hậu không có nửa phần hối cải, ngược lại ngày một thêm tệ hơn, đây cũng là nguyên nhân hoàng thượng càng ngày càng xa cách hoàng hậu.

Hoàng thượng gật đầu một cái, ra lệnh cho thái giám một bên đi truyền thái y.

Tần Thư Dao vẫn quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, cũng có chút oán giận Mộ Thành Hi không lấy cớ gì, lại hết lần này tới lần khác muốn lấy cớ này.

Chẳng qua là vẻ mặt Mộ Thành Hi thản nhiên, dường như vô cùng chắc chắn trong bụng Tần Thư Dao có thai vậy.

Ngồi ở một bên, hoàng hậu thấy bộ dạng này của Mộ Thành Hi cũng có chút bất an, nếu Tần Thư Dao thật sự có thai, như vậy không chỉ sẽ uy hiếp địa vị của bà ta, cũng có thể không để bà ta có năng lực giải quyết kẻ thù.

Ở trong mắt hoàng hậu, Tần Thư Dao là địch nhân của bà ta. Bà ta không thể động thủ với Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi, chẳng lẽ vẫn không thể động thủ với Tần Thư Dao sao? Huống chi Tần Thư Dao còn hại chết hài tử trong bụng Phương Sơ Viện, nếu như không phải do Tần Thư Dao, nói không chừng chưa tới hai tháng nữa Phương Sơ Viện cũng sẽ sinh ra một bé trai. Chỉ cần hoàng thượng vừa chết, trong tay bà ta lại có đứa bé này, muốn ủng hộ lập đứa bé làm hoàng thượng hoặc thái tử là có gì không thể. Chẳng qua là không nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ như vậy, nhưng bởi vì Tần Thư Dao mà bị phá hủy.

Chẳng qua là hoàng hậu càng thêm tức giận, bản thân từng nhiều lần động thủ với Tần Thư Dao, đều bị nàng tránh thoát được. Vốn cho rằng lần này bản thân chuẩn bị đầy đủ, không nghĩ tới nữ nhi của mình thiếu chút nữa mất mạng ở trong tay nàng.


Sau một lúc lâu, thái y vội vàng chạy tới. Chỉ là càng làm Tần Thư Dao vui mừng không thôi, vì thái y tới bắt mạch cho Tần Thư Dao lại là Phùng thái y. Hiện tại nàng mới hiểu vì sao Mộ Thành Hi có dáng vẻ như vậy.

Sau khi hoàng hậu nghe thấy vội vàng hỏi: "Nàng thật sự mang thai?"

Hoàng thượng có chút vui vẻ, nhiều nhi tử như vậy, thật ra thì ông thưởng thức nhất đúng là Mộ Thiếu Dục. Không chỉ bởi vì hắn giống như mình lúc còn trẻ, cũng bởi vì Mộ Thiếu Dục từng lập cho ông nhiều công lao chiến chinh khó nhọc.

Phùng thái y ôm quyền gật đầu nói: "Tần trắc phi đã mang thai hơn một tháng, bởi vì lần này bị chút kinh sợ, cho nên mạch tượng có chút hỗn loạn!"

Tần Thư Dao không thể không bội phục Phùng thái y, không nghĩ tới câu nói đầu tiên đã chuyển nguy thành an cho nàng.

Đứng ở một bên, Mộ Thành Hi cũng nói theo: "Phụ hoàng, trước Tam ca từng mất một đứa bé, hiện tại cũng không thể để Tam ca không có con được."

Hoàng hậu không tin, vội vàng nói: "Không được, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, phải để các thái y khác tới bắt mạch thử!"

Mộ Thành Hi nghe thấy, cười lạnh nói: "Mẫu hậu có ý gì? Sau khi Tam ca có con, chẳng lẽ người không vui?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận