Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên


Mùi son phấn gay mũi không khỏi khiến Vân Yên nhíu mày nhìn dáng vẻ ngông nghênh của Vân Nguyệt, dáng vẻ này không khác gì so với trước kia.

Xem ra câu nói "Chó không đổi được thói ăn phân" của người xưa rất đúng.

Nhưng nàng ta vừa nói gì nhỉ? Bị Tứ vương gia từ hôn thì nàng biết rồi nhưng bị tứ hôn cho Lục vương gia là thế nào?
Vân Yên nhìn Dung Bích bên cạnh, bà chỉ cúi thấp đầu, vẻ mặt đau lòng nhẫn nhục chịu đựng.

"Nói linh tinh cái gì đó? Ai gả cho Lục vương gia? Ngươi là ai?" vẻ mặt Bích Thủy khó chịu nhìn Vân Nguyệt, nữ nhân này vừa nhìn đã thấy ghét, dám nói chuyện như vậy với tiểu thư, nàng ta sợ sống quá lâu rồi sao.

"Dã nha đầu này từ đâu ra lại dám nói năng với ta như thế?" Vân Nguyệt tức giận nhưng nàng ta lại làm như vừa nghĩ ra được điều gì đó, quay sang châm chọc Vân Yên: "Cũng đúng thôi, ngươi ở nông thôn dĩ nhiên quen biết dã nha đầu, không đúng, ngươi cũng là dã nha đầu.

Phải nói là vật họp theo loài mới đúng."
"Ngươi nói cái gì? Có gan thì nhắc lại lần nữa coi." Bích Thủy giận dữ bay thẳng tới trước mặt Vân Nguyệt khiến nàng ta hoảng sợ, lui về phía sau.

Đúng lúc này, Vân Yên đi tới chắn trước mặt Bích Thủy, lắc đầu với nàng sau đó nhìn về phía Vân Nguyệt: "Hôm nay Nhị tỷ ở chung một chỗ với ta có tính là vật họp theo loài hay không đây."
"Ngươi..." Vân Nguyệt biến sắc, nghiến răng nói: "Ngươi đừng vội vui mừng quá sớm.

Không phải là gả cho Lục vương gia thôi sao? Ngươi cho là ngươi uy phong lắm sao? Lục vương gia cũng chỉ là con trai của Hoàng thượng với một cung nữ, có thể được phong vương đã là cực hạn rồi.

Hơn nữa với khuôn mặt xấu xí của ngươi chỉ sợ Lục vương gia có đói bụng ăn quàng cũng không để ý tới ngươi.

Ha ha ha, ngươi cũng giống như người mẹ hạ tiện của ngươi mà thôi, cuối cùng còn không phải bị người ta hưu sao..."
Khuôn mặt Dung Bích đột nhiên biến sắc, bà ngẩng đầu tức giận nhìn Vân Nguyệt nhưng sắc mặt của Vân Yên khiến bà kinh ngạc sững sờ: "Tiểu thư..."
Vân Yên nổi giận, đôi mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, nhanh chóng vươn tay bóp cổ Vân Nguyệt, trêи mu bàn tay nổi gân xanh.

"Khụ khụ...!buông...!buông ta ra..." Vân Nguyệt đã không thể hô hấp, cả khuôn mặt và cổ đều đỏ lên.

Hai tay nàng ta nắm chặt lấy tay Vân Yên, cả người giãy giụa: "Buông ta ra, tiện nhân, ngươi dám...!dám động thủ với ta." Nàng ta căn bản không ngờ Vân Yên dám ra tay với nàng ta.

Con bé gầy yếu hèn nhát năm đó bị mẫu thân nàng ta vừa đánh vừa chửi, tiện nhân Vân Yên này lại dám động thủ.

"Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa." Cả khuôn mặt Vân Yên đều lộ vẻ tức giận, cái bớt trêи mặt cũng theo đó mà vặn vẹo dữ tợn.

"Khụ khụ..." thân thể Vân Nguyệt run rẩy, rợn tóc gáy.

Nhìn bộ dáng kinh hãi của Vân Nguyệt, Bích Thủy hừ lạnh, trong lòng mắng thầm hóa ra cũng chỉ là loại miệng cọp gan thỏ, dám ăn nói lỗ mãng với tiểu thư, đáng đời.

Lăng Ba lúc nhìn Vân Yên, lúc lại nhìn Vân Nguyệt, cả người vô thức trốn sau lưng Dung Bích.

Mặc dù Dung Bích thấy Vân Nguyệt bị như vậy là xứng đáng nhưng nhớ tới Liễu Tịnh Lâm thủ đoạn ngoan độc, nếu Vân Nguyệt mà có chuyện gì chỉ sợ tam tiểu thư gặp phiền phức lớn.

Bà vội vàng nói: "Tam tiểu thư..."
Nghe thanh âm của Dung Bích, khuôn mặt Vân Yên khẽ động, đột nhiên đẩy Vân Nguyệt ra, lạnh giọng nói: "Lần sau sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
Bị khí thế của Vân Yên làm cho kinh sợ, Vân Nguyệt vội vàng dùng tay vuốt cổ thuận khí, nghiến răng căm hận nói: "Ta nhất định nói mẫu thân xử lý ngươi.

Chúng ta cứ chờ xem." Nói xong, nàng ta phất áo nghênh ngang bỏ đi.

Nhìn bộ dáng tức giận của Vân Nguyệt, Bích Thủy liền vỗ tay khen hay, loại người này nên được dạy dỗ.

Ngược lại, Lăng Ba cùng Dung Bích thì lo lắng Liễu Tịnh Lâm trả thù.

Vân Yên không quan tâm những chuyện đó, nàng đang suy nghĩ lời nói của Vân Nguyệt chắc là thật.

Vân Mặc Thành gọi nàng đến chắc cũng vì chuyện này, nàng đỡ trán, hôn sự này xem ra thực sẽ đeo bám nàng dài dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui