Không gian xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng trong cổ họng tên ăn xin.
Đôi mắt mơ màng nhìn về phía trước, Như Hà có thể lờ mờ thấy được ánh mắt của những tên ăn xin, tràn đầy ý niệm tà ác, bẩn thỉu, nàng muốn đứng dậy nhưng thân thể mềm nhũn không có cách nào chi phối.
Nàng rêи ɾỉ một tiếng, lại không biết rằng thanh âm này lọt vào tai những tên ăn xin kia yêu kiều cỡ nào.
Một tên ăn xin nhìn mấy tên bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, nên...!nên làm gì đây?"
"Cái gì mà làm thế nào!" Tên đại ca trong đám ăn xin nhìn chằm chằm phía trước, cười khúc khích, "Cô nương tốt như vậy, các huynh đệ mấy đời cũng không dám nghĩ đến đó nha, chúng ta qua xem một chút, nàng có phải muốn chúng ta giúp gì không." Nói xong, hắn vô thức đi về phía trước.
Hắn vừa đi, hai tên ăn xin còn lại cũng cười hắc hắc đi theo sau.
Nhìn ba tên ăn xin đi tới trước mặt, ánh mắt Như Hà lóe lên tia bối rối, nàng còn duy trì chút tỉnh táo, nàng lắc đầu, lui người về phía sau, sơ ý ngã từ trên ghế xuống: "A..." Thân thể rơi xuống đất, sau lưng đau đớn.
Ba người kia nhìn thấy nàng bị rơi xuống đất, nhanh chóng chạy tới gần nàng, muốn kéo nàng lên.
Như Hà lắc đầu, chống tay xuống đất, muốn thoát đi nhưng thân thể không có chút sức lực nào, trên người càng lúc càng nóng hơn.
Tay của mấy tên ăn xin chạm vào người nàng khiến toàn thân nàng rung động, cảm giác tê dại từ đáy lòng lan ra toàn thân.
"Không...!không nên...!đụng vào ta..." Môi anh đào lẩm bẩm, trên trán ướt mồ hôi.
Một tên ăn xin trong đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cảnh xuân trước ngực nàng, quan trọng nhất là...!nhìn chỗ hắn chạm vào, cánh tay, thật mềm thật trơn...!
"Đây là tay nữ nhân?!" Tên đại ca ngây ngốc nhìn tay nàng, sau đó rút tay về, vẻ mặt vui mừng nhìn vào tay mình, hắn chạm vào tay nữ nhân rồi.
Một tên bên cạnh khinh bỉ nói: "Đại ca, thế nào? Không phải chỉ là cánh tay nữ nhân thôi sao? Có điều cô nương này...!dáng người đúng là không tệ a!" Nói xong hắn cười ha hả.
Như Hà chỉ cảm thấy xung quanh toàn những âm thanh huyên náo, thân thể nàng nóng quá, nóng quá, những tên ăn xin kia thật khiến người ta muốn nôn mửa nhưng thân thể nàng hình như rất thích xúc cảm vừa rồi.
Nàng muốn nói nhưng không có cách nào mở miệng được, nàng cố cắn răng làm cho mình tỉnh táo nhưng hôm nay không chạy thoát rồi, nàng sắp không chịu nổi nữa.
Loại mị dược đó, trừ nam nhân căn bản không có thuốc giải.
Nàng thật sự phải thất tiết ở đây sao? Nàng chỉ cảm thấy hận ý trong lòng như muốn mạnh mẽ phun trào, con tiện nhân Vân Yên kia, đều tại nàng ta.
Nhưng nàng chợt nhớ lại, không phải Vân Yên đã cho rằng nàng và Lục vương gia đã phát sinh chuyện gì sao? Nàng lại nhìn ba tên ăn xin kia, đã vậy cứ để Vân Yên nghĩ như thế đi, ba người bọn họ có thể cứu nàng, hơn nữa không chừng còn có thể phá hư quan hệ giữa Vân Yên và Lục vương gia.
Ánh mắt nhìn về phía ba nam nhân kia, nàng cố gắng tự nhủ, bọn họ là Lục vương gia, là Lục vương gia, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể có một dòng nước ấm xâm nhập.
"Cho ta, cho ta..." Mị dược trong thân thể hoàn toàn phát tác, rốt cuộc không chịu nổi nữa, thanh âm nàng khàn khàn cầu khẩn, tay sờ soạng kéo y phục trên người, cảnh xuân trước ngực lộ ra hoàn toàn.
Ba tên ăn xin liếc mắt nhìn nhau, nàng vừa mới nói cho nàng? Trong lòng bọn họ vui mừng, ánh mắt đều nhìn về phía Như Hà, tên đại ca nuốt nước miếng nói: "Ta...!ta tới trước!"
"Đại ca, giờ là ban ngày a, có ổn hay không..." tên lão nhị suy nghĩ một chút, băn khoăn nói.
Nghe vậy, tên lão đại mất hứng: "Sợ cái gì, các ngươi đi trông chừng cho ta..."
Trông chừng? Hai người có chút không vui, bất mãn nói: "Đại ca, mỹ nhân này sao có thể..." Để ngươi hưởng dụng trước, là các huynh đệ cùng nhau thấy a.
Nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị lão đại ngắt lời.
"Ngươi hay ta là đại ca, tiểu tử thối, ngươi dám không lời đại ca nói." Lão đại "pằng" một tiếng, vỗ vào đầu lão tam.
Trên mặt đất, Như Hà chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa.
Nàng thở hổn hển, nũng nịu nói: "Mau...mau cho ta..."
Nghe lời này, lão đại cũng không nhịn được nữa, hắn trực tiếp đè Như Hà dưới thân, nhìn gương mặt xinh đẹp này, hắn cười dâʍ đãиɠ, vùi đầu vào trước ngực nàng gặm cắn.
Lão nhị và lão tam thấy lão đại gấp gáp như thế, hai người miễn cưỡng lui sang một bên trông chừng, sau lưng truyền đến từng tiếng gầm nhẹ, nghe âm thanh mắc cở này, bọn họ chỉ cảm thấy trong tim như có kiến bò.
Lão đại nhìn người dưới thân, trước ngực nàng khắp nơi toàn là dấu vết xanh tím, đây chính là kiệt tác của hắn, hắn cảm thấy trong lòng hết sức tự hào, hắn vậy mà có thể hoan ái với một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp.
Dường như cảm nhận người nọ ngừng động tác, Như Hà giãy dụa thân thể, hai bàn tay nhỏ bé gãi gãi trước ngực hắn, trong miệng phát ra thanh âm bất mãn: "Đừng, đừng dừng lại."
Lão đại nghe vậy cười ha ha, vẻ mặt mập mờ, há mồm cười to nói: "Mỹ nhân, đợi ta...!ta tới ngay." Nói xong, hắn nhanh chóng cởϊ qυầи của mình ra, hạ thân đã sớm căng cứng như sắt.
Cảm thấy vật cứng chạm vào hạ thân mình, Như Hà thỏa mãn, nàng ưỡn thân thể lên, ma sát với vật đó.
"Mỹ nhân, ngươi rất nóng lòng sao? Ta lập tức tới." Lão đại thấy Như Hà chủ động, cúi xuống hôn lên mặt nàng, dần dần hôn xuống xương quai xanh, đến bộ ngực mềm mại, một tay vuốt ve chơi đùa, một tay dùng sức xoa nắn.
"A..." Kêu khẽ một tiếng, ngay tại thời điểm nàng kêu lên, đột nhiên nàng cảm thấy hạ thân đau nhói, giống như có vật gì xuyên qua thân thể mình.
Nàng cắn chặt răng, ý thức hơi tỉnh táo một chút, trong đôi mắt mờ mịt thoáng qua tia hận ý, Vân Yên, một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại tất cả từ nàng ta.
Lão đại mừng rỡ nhìn người dưới thân, hắn chỉ cảm thấy cực kì thỏa mãn, thân thể lại phập phồng cử động, Như Hà bị động tác của hắn đánh thẳng vào, tất cả ý thức hóa thành hư vô, nàng chỉ cảm thấy thân thể được lấp đầy, vừa thống khổ vừa suиɠ sướиɠ.
"Ừm..." Giãy dụa thân thể, Như Hà thỏa mãn phát ra tiếng rên.
Nghe thanh âm này, lão đại giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, càng ra sức hơn, hắn chợt ngửa đầu, cảm thấy toàn thân như ở trên mây, liên tục rêи ɾỉ, lão nhị và lão tam nhịn không được quay đầu nhìn nàng, gò má hồng hào, thân thể kiều mị, du͙ƈ vọиɠ trong mắt bọn họ càng đậm...!
"Lão đại, nhanh để chúng ta cũng được suиɠ sướиɠ với..." Lão nhị cùng lão tam chạy qua lôi kéo lão đại.
Lão đại vốn đang vui sướng lại bị quấy rầy, trong lòng không khỏi nổi giận, du͙ƈ vọиɠ của hắn vẫn chôn trong thân thể nàng, quay sang quát lên với lão nhị và lão tam: "Tránh qua một bên."
"Lão đại, sao ngươi có thể hưởng thụ một mình, để các huynh đệ giương mắt nhìn chứ?" Lão nhị miễn cưỡng nói.
"Ngươi là lão đại hay ta là lão đại!" Lão đại lại quát lên.
...!
Nghe lời nói của hai người, Như Hà lặng lẽ mở mắt, cánh tay tuyết trắng vòng lên cổ lão đại, kéo hắn xuống, hơi thở nàng thơm như hoa lan, bất mãn nói: "Nhanh, nhanh lên một chút, ta...!ta sắp không được..."
Lão đại nghe vậy, đã sớm mất hồn, hạ thân lại bắt đầu động, thở gấp, trong miệng phát ra thanh âm thỏa mãn, lão nhị cùng lão tam đứng sau lưng chỉ có thể nuốt nước miếng.
Cảm thấy lửa nóng trong thân thể tan hết, lão đại cũng mềm nhũn, Như Hà giãy dụa hai vai, giơ cao chân, nũng nịu nói: "Quay lại, đừng ngừng lại."
"Con quỷ nhỏ này đúng là dâʍ đãиɠ, nhưng mà lão tử thích..." Nói xong, lão đại lại chuẩn bị vác súng ra trận lần nữa, lão nhị cùng lão tam nóng nảy, hai người tiến lên kéo lão đại xuống, lão nhị cưỡi lên người Như Hà.
"Mỹ nhân, để cho ta đi, ta đảm bảo làm ngươi thoải mái." Lão nhị nhếch miệng, vẻ mặt dâʍ đãиɠ nhìn Như Hà.
"Lão nhị, ngươi lại dám..." Lão đại nổi giận đùng đùng nhìn lão nhị, hắn muốn xông lên lại bị lão tam kéo về.
Lão tam nhìn động tác của lão nhị, cười nói: "Đại ca, ngươi đừng vội, đợi sau này tiểu nương tử này vẫn là của ngươi, có điều phải để các huynh đệ cùng suиɠ sướиɠ mới được, hơn nữa sức lực nàng ta như vậy, sợ một mình đại ca cũng không chịu được a."
Nghe vậy, trong lòng lão đại mặc dù có hỏa nhưng cũng không nói gì nữa.
Như Hà liếc nhìn người phía trên, bàn tay ngọc ngà trực tiếp kéo y phục lão nhị ra, tay từ từ đưa xuống phía dưới, lão nhị thấy nàng chủ động như vậy, trong lòng càng thêm kích động, hắn nắm lấy nơi đầy đặn trước ngực nàng nhào nặn, không hề báo trước trực tiếp tiến vào thân thể nàng.
Thân thể lần nữa được lấp đầy, hai chân Như Hà vòng lên cuốn chặt eo lão nhị khiến hắn tiến vào sâu thêm một chút, giờ phút này tất cả ý thức của nàng đã mất hết, nàng chỉ muốn nhiều hơn, nhiều hơn...!
Lão nhị gầm nhẹ một tiếng, dục hỏa trong người đã tan hết, hắn nhìn gương mặt dưới thân, vật chôn trong cơ thể nàng lại lần nữa trỗi dậy.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp hành động, lão tam đã lao tới.
"Nhị ca, tới phiên ta." Lão tam kéo lão nhị xuống, bàn tay hướng về phía Như Hà...!
Sau một hồi đại chiến, ý thức Như Hà dần dần tỉnh táo, nàng nhìn mấy tên ăn xin đang làm xằng làm bậy trên người mình, đè nén lửa giận trong lòng, vừa rồi nàng cũng không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần, nàng thật sự rất suиɠ sướиɠ, nàng trúng mị dược nên cũng không khó hiểu, nhưng dù sao bọn hắn cũng không phải Lục vương gia! Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lạnh lẽo.
"Tiểu mỹ nhân, thoải mái không? Còn muốn nữa không?" Lão đại vẫn chưa thỏa mãn, hắn còn chưa quên được tư vị suиɠ sướиɠ vừa nãy.
Như Hà không thèm để ý đến hắn, nàng nhìn về phía bên cạnh, y phục đã bị điên cuồng phá tan thành từng mảnh.
Lão nhị cùng lão tam thấy nàng trầm mặc không nói, cũng đi tới đưa tay sờ loạn trên người nàng: "Có phải còn chưa đủ không, chúng ta tiếp tục..."
Đúng lúc này, khuôn mặt lão nhị cùng lão tam đột nhiên trở nên vặn vẹo, bọn họ đồng thời nhìn cô gái trước mặt, nàng bắt được tay bọn hắn, bọn hắn chỉ cảm thấy xương cốt như bị bóp nát.
Không đợi bọn họ kịp lên tiếng, tay nàng đột nhiên duỗi ra nắm lấy cổ bọn họ, lão nhị cùng lão tam đã cảm nhận được áp lực trên cổ, bối rối, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Rắc rắc" hai tiếng, cổ lão nhị và lão tam đã bị cắt đứt, ngã trên mặt đất, sắc mặt lão đại nháy mắt trắng bệch, hắn lui về phía sau, hoảng sợ nói: "Ngươi...!ngươi gϊếŧ người, gϊếŧ người!"
"Đúng vậy, ta còn muốn gϊếŧ ngươi!" Như Hà tiện tay cầm y phục rách nát trên mặt đất che thân thể lại, đi thẳng tới trước mặt lão đại.
Gương mặt như hoa như ngọc lại gần hắn, tay đã sớm đặt ở cổ hắn, nàng âm hiểm cười nói: "Đây chính là cái giá khi đụng vào ta."
"Rõ ràng là ngươi..." Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, lão đại đã ngã trên mặt đất.
Như Hà lạnh lùng nhìn ba thi thể dưới đất, thân thể nàng sao có thể để những thứ dân đen này chạm vào, nếu không phải vì giải độc nàng mới sẽ không cùng bọn họ...!
Nhìn xung quanh, nàng hít sâu một hơi, may là lúc trước Lục vương gia có đặt bao hết chỗ này, nên sẽ không có người đến đây, nàng tiến lên đem ba thi thể vứt xuống hồ, mình cũng nhảy vào theo.
Rời khỏi hồ Lãnh Nguyệt, Vân Yên chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, nhưng có lập trường gì đối với chuyện của Mộ Cảnh Nam? Không có, nhưng vì sao trong lòng nàng lại không thoải mái?
Hít sâu một hơi, Vân Yên nhìn về phía trước, có lẽ như vậy là tốt nhất, từ giờ Mộ Cảnh Nam sẽ không còn quan hệ gì với nàng nữa, huống chi, ngay từ khi bắt đầu, bọn họ cũng không phải bằng hữu.
Vừa trở lại Tướng phủ, Vân Yên đã thấy có hộ vệ đứng thẳng ở cửa, hơn nữa còn là người quen.
Không ngờ hôm nay hắn sẽ đến.
Đúng vậy a, cũng nên làm chính sự.
Bích Thủy sau lưng bỗng xông lên, không vui nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tiêu Tịnh cau mày liếc nhìn người tới, một tay chống nạnh, một tay cầm kiếm, lạnh nhạt không nói lời nào.
Ánh mắt hắn nhìn về hướng khác, lơ đãng lướt qua Vân Yên, càng cau mày chặt hơn.
"Này, nói với ngươi!" Thấy Tiêu Tịnh không để ý đến mình, Bích Thủy có chút tức giận, quát lên.
Tiêu Tịnh liếc Bích Thủy một cái, nhịn không được nói: "Hôm nay Tứ vương gia đến Tướng phủ bái phỏng Vân Tướng quân, đương nhiên ta phải ở đây."
"Ngươi kiêu ngạo cái gì a..." Bích Thủy chuẩn bị tiến lên lý luận với Tiêu Tịnh, lại bị Vân Yên kéo về.
Vân Yên vừa kéo Bích Thủy vừa nói: "Được rồi, người tới là khách, sao ngươi lại tranh luận với Tiêu đại nhân, quá không có quy củ rồi."
Bích Thủy đang muốn nói gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chứa thâm ý của Vân Yên, nàng cũng trầm mặc lại, hừ một tiếng, đứng sang một bên.
Trong lòng thở dài, Vân Yên nhìn Bích Thủy cùng Tiêu Tịnh, hai người này mỗi lần gặp mặt lại như một đôi oan gia, nếu như Bích Thủy và Lãnh Tuyết có thể như vậy thì tốt rồi.
Có điều, Lãnh Tuyết người cũng như tên, nếu hắn thật sự ồn ào với Bích Thủy, đó cũng không phải là hắn.
Vân Yên nhấc chân đi thẳng vào Tướng phủ, nhưng lúc đến trước mặt Tiêu Tịnh, nàng bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Tịnh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng dừng lại, thân thể hắn không khỏi chấn động, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng.
Vân Yên quay đầu nhìn về phía Tiêu Tịnh, lạnh nhạt nói: "Tiêu đại nhân không muốn vào phủ ngồi một lát sao?"
"Không cần, đa tạ Tam tiểu thư." Tiêu Tịnh lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao thời điểm nhìn Vân Yên, tim hắn lại khẩn trương, hắn không cảm thấy sửu nữ này đơn giản chút nào.
Nhưng Tứ vương gia không nghĩ vậy, chỉ mong là hắn suy nghĩ nhiều, nếu không Tam tiểu thư này tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm.
Vân Yên khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Vậy Tiêu đại nhân cứ tự nhiên." Nói xong, nàng đi vào cửa Tướng phủ, Bích Thủy phía sau cũng le lưỡi một cái với Tiêu Tịnh rồi đi theo Vân Yên.
Vừa mới vào Tướng phủ, Vân Yên đã thấy có hai người đứng trước đại sảnh, hình như đang nói gì, có một ngự y đứng bên cạnh.
Dường như nhận thấy có người đi vào, nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt nhìn về phía bên này, ánh mắt hắn nóng rực, mấy ngày không gặp, nàng càng thêm vẻ ý nhị, nàng mặc màu tím quả thật rất đẹp.
"Yên, ngươi đã trở lại a, hôm nay Tứ vương gia tới thăm ngươi." Vân Hoằng nhìn Vân Yên đi tới, cười nói.
Vân Yên gật đầu với Vân Hoằng một cái, đi tới trước mặt Mộ Thanh Viễn hành lễ: "Thần nữ bái kiến Tứ vương gia."
"Tam tiểu thư không cần đa lễ." Mộ Thanh Viễn nở nụ cười ấm áp, thấy nàng thật tốt.
Vân Hoằng liếc nhìn Mộ Thanh Viễn, sau đó nói: "Nếu Tam muội đã tới vậy thay vi huynh chiêu đãi Tứ vương gia thật tốt, trong quân còn có việc, cáo lui trước, Tứ vương gia xin cứ tự nhiên." Nói xong, hắn hành lễ với Mộ Thanh Viễn.
Mộ Thanh Viễn gật đầu nói: "Chuyện trong quân quan trọng hơn, ngươi đi trước đi."
Nhìn bóng lưng Vân Hoằng, trong lòng Vân Yên không khỏi có chút cảm kích, cũng may đại ca bận rộn mà còn quan tâm chuyện của nàng.
"Tam tiểu thư, mấy ngày trước không phải thân thể ngươi khó chịu sao? Hôm nay bổn vương cố ý mang ngự y trong cung đến để hắn bắt mạch cho ngươi một phen." Mộ Thanh Viễn đột nhiên nhìn Vân Yên, nói.
Vân Yên hồi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn về phía ngự y kia, lại nhìn Mộ Thanh Viễn, cười nói: "Đa tạ Tứ vương gia quan tâm, ngày đó thần nữ chỉ bị nhiễm phong hàn thôi, qua mấy ngày đã không sao rồi." Không phải hắn nên quan tâm chuyện nạn dân trong thành sao? Sao lại có thời gian rảnh đến Tướng phủ.
"Vẫn nên bắt mạch một chút xem, thân thể ngươi khiến bổn vương không an tâm." Mộ Thanh Viễn nói giọng nhỏ nhẹ, cưng chìu nhìn Vân Yên, ngày đó thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hắn rất lo lắng, chẳng qua lúc đó còn có Liễu Tịnh Lâm và Vân Nguyệt cho nên hắn cũng không tiện biểu hiện quá mức.
Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, Vân Yên chỉ cảm thấy không được tự nhiên, nàng liếc qua thấy sắc mặt ngự y cũng có chút biến hóa, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ sẽ có lời đồn đãi gì cũng không chừng.
Nhưng...!nếu thật sự có lời đồn nàng cùng Mộ Thanh Viễn đi chung với nhau, vậy không phải rất có lợi cho nàng sao? Có điều tại sao trong lòng nàng lại không muốn như thế?
Trấn định tâm thần, Vân Yên nói: "Vậy làm phiền thái y rồi, mời vương gia cùng thần nữ đến đại sảnh." Nói xong, nàng lui sang một bên nhường đường cho Mộ Thanh Viễn.
Mộ Thanh Viễn gật đầu, đi thẳng về hướng đại sảnh, nàng theo sát phía sau, Bích Thủy cùng Ngự y cũng đi theo.
Trong đại sảnh, Vân Yên ngồi trên ghế cho ngự y bắt mạch, hắn thỉnh thoảng nhíu mày rồi lại giãn ra, Mộ Thanh Viễn đứng sau lưng Vân Yên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ngự y.
Bắt mạch xong, ngự y dọn dẹp đồ đạc, Mộ Thanh Viễn gấp giọng hỏi: "Thân thể Tam tiểu thư thế nào?"
Ngự y suy nghĩ một chút nói: "Tứ vương gia và Tam tiểu thư không cần lo lắng, mạch tượng Tam tiểu thư vững vàng, thân thể chỉ suy yếu một chút, không có gì đáng lo ngại, ngày thường ăn nhiều đồ bổ một chút là được."
"Làm phiền thái y rồi." Vân Yên đứng lên, gật đầu nói với ngự y.
Ngự y cũng đứng lên, thanh âm cung kính: "Tam tiểu thư không cần đa lễ, đây là phận sự của ta." Nói xong, hắn hướng về phía Mộ Thanh Viễn nói: "Thần cáo lui."
Mộ Thanh Viễn gật đầu, Vân Yên quay sang nói với Bích Thủy: "Tiễn thái y đi đi."
Ngự y hành lễ lần nữa, từ từ lui về phía sau, Bích Thủy cũng đi theo, hai người trực tiếp ra khỏi cửa Tướng phủ.
Vân Yên nắm chặt tay ngự y vừa bắt mạch, may mắn lúc trước sư phụ dạy nàng dùng nội lực thay đổi mạch tượng, nếu không, vừa nãy ngự y có thể nhìn ra cái gì rồi không, sao hắn lại cau mày như vậy.
Nhưng ngự y cũng sợ chẩn đoán nhầm bệnh nên hắn cũng không dám nói thêm gì.
"Ngươi đang nghĩ gì?" Mộ Thanh Viễn đột nhiên nói.
Vân Yên hồi phục tinh thần, trong mắt thoáng chút thê lương, nàng nhỏ giọng nói: "Không có, thần nữ chỉ đang nghĩ sao Tứ vương gia lại đối xử với ta tốt như vậy?"
"Ngươi là người của bổn vương, đương nhiên bổn vương sẽ đối xử tốt với ngươi." Mộ Thanh Viễn nhìn Vân Yên, trầm giọng nói.
Vân Yên hơi sững sờ, vẻ mặt tràn đầy cảm kích, tựa như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nàng trở nên bi thương: "Nhưng mà, thần nữ vẫn có chút lo lắng."
Nhìn nàng yếu ớt như vậy, trong mắt Mộ Thanh Viễn lóe lên một tia đau lòng, hắn tiến lên ôm nàng vào lòng, yêu thương nói: "Yên tâm, tất cả đã có bổn vương ở đây, chờ chuyện nạn dân qua đi, bổn vương sẽ cầu phụ hoàng gả ngươi cho ta."
"Ừ." Vân Yên nhẹ nhàng lên tiếng, trong mắt lại có chút không tự nhiên, tay nàng cứng ngắc trên không trung tựa như không thể nào nhúc nhích.
Ngay lúc này Mộ Thanh Viên chợt buông lỏng Vân Yên ra, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn gương mặt nàng, dù trên mặt nàng có một vết bớt nhưng càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, càng cảm thấy nàng nên có một vết bớt, như vậy mới có thể giấu được tất cả vẻ đẹp của nàng.
Cảm nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, Vân Yên vô thức cúi đầu xuống.
Giọng mũi của Mộ Thanh Viễn vang lên bên tai Vân Yên: "Yên."
Hơi thở nóng rực phả vào tai, Vân Yên chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, trong lòng có chút bối rối, hắn muốn làm gì?.