Editor: Melodysoyani
Tiếng chiêng trống vang đầy trời ở bên ngoài, đội ngũ đón dâu đã tới rồi.
Bởi vì là trắc phi, nên không thể mặc màu hồng, nhưng dù là váy dài màu đỏ cũng không ngăn được vẻ xinh đẹp của Giang Cảnh Nghiên.
Giang Cảnh Nghiên đội khăn voan trên đầu, chỉ có thể nhìn thấy mu bàn chân của mình, nàng được hỉ bà đỡ vào kiệu.
Trước khi đi, nàng quay đầu lại dừng chân, cho dù nàng không nhìn thấy.
Đây là lần thứ hai Giang Cảnh Nghiên ngồi kiệu hoa, khác với đêm lén lút ở kiếp trước, bây giờ là khua chiêng gõ trống mà vào cửa.
Giang Cảnh Nghiên cảm thấy qua thật lâu, kiệu hoa mới dừng lại, nàng được hỉ bà dắt đi ra kiệu hoa, rồi giao vào tay của một người khác.
Bàn tay người nọ ấm nhuận mang theo một chút mồ hôi mỏng, gắt gao mà nắm lấy nàng.
Lúc đến cánh cửa, Giang Cảnh Nghiên đột nhiên bị bế lên, rồi nghe được Lý Kê nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng là của cô rồi.”
Vẻ mặt Giang Cảnh Nghiên xấu hổ, may mắn khăn voan đỏ che chắn cho mặt của nàng, bằng không bị nhiều người nhìn thấy như vậy, dù là nàng đã từng có kinh nghiệm, nhưng cũng sẽ xấu hổ đến không dám gặp người.
Một đường, Lý Kê đều nắm tay nàng.
Từ lúc bái thiên địa, đến khi vào động / phòng, Giang Cảnh Nghiên có ý muốn thoát khỏi tay của Lý Kê, nhưng vẫn không thể thành công.
“Nàng ở đây chờ cô một lát, cô đi một chút rồi sẽ trở lại.” Lý Kê đưa Giang Cảnh Nghiên tới bên mép giường hỉ.
“Điện hạ.” Nàng đột nhiên bắt lấy tay Lý Kê, cúi xuống nói: “Đừng để say.”
“Được, cô sẽ nghe theo nàng.”
Nghe được tiếng bước chân Lý Kê rời đi, Giang Cảnh Nghiên mới thở hắt ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.
Nhưng không chờ quá lâu, các tiểu thư và phu nhân đã tới đây xem tân nương.
May mắn có hai người mạnh mẽ là Như Hoa và Như Ngọc, ngăn tất cả mọi người ở ngoài cửa.
Thẳng đến khi Giang Cảnh Nghiên mệt mỏi, Lý Kê mới mang theo mùi rượu trở về.
Khoảng khắc khăn voan bị xốc lên kia, Giang Cảnh Nghiên đã biết đời này của nàng, nhất định sẽ bị trói ở Đông Cung này.
“Nàng không vui à?” Lý Kê thấy được bi thương trong mắt Giang Cảnh Nghiên, nàng không vui, hắn cũng không vui.
Giang Cảnh Nghiên lắc đầu, nói: “Có thể gả cho một vị Thái tử ngọc thụ lâm phong như người, làm sao thần thiếp có thể không vui.”
Lý Kê nắm hàm dưới của nàng: “Nàng đang lừa cô.”
Dưới sự thúc giục của rượu cồn, Lý Kê thuận thế đặt Giang Cảnh Nghiên dưới thân.
“Ưm ưm.” Lời nói của Giang Cảnh Nghiên, toàn bộ đều bị bao phủ dưới nụ hôn cuồng nhiệt của Lý Kê, nàng không nghĩ tới vị Thái tử nhìn có vẻ yếu đuối mong manh này lại có thể hôn một cách bá đạo như thế.
Sau đó quần áo của nàng rơi xuống, hơi thở Lý Kê gấp gáp mang theo hơi nóng từ từ hôn lên da thịt trơn bóng của nàng mãi cho tới khi đến chỗ mẫn cảm.
Một đêm này, Giang Cảnh Nghiên ngây ngốc tỉnh lại rất nhiều lần.
Lúc trời gần sáng, nàng mới dần dần thiếp đi trong lòng Lý Kê.
“Nương nương.” Như Ngọc thấy canh giờ không còn sớm, thấy vẫn là Giang Cảnh Nghiên kêu mãi không tỉnh, lập tức đẩy đẩy.
“Đừng……” Giang Cảnh Nghiên hờn dỗi mà đẩy ra, sờ đến làn da không giống với Lý Kê, lúc giương mắt nhìn thấy Như Ngọc, lập tức xấu hổ đến cúi đầu, rồi lại nhìn thấy giường giống như bị đánh cướp, nháy mắt lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Như Ngọc thấy nhưng không thể trách: “Nương nương còn không đứng dậy, thì sẽ chậm trễ việc thỉnh an đó.”
Xong rồi, nàng quên mất hôm nay mình phải vào cung thỉnh an.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Giang trắc phi, Như Ngọc lại bổ sung một câu: “Thái Tử điện hạ đang chờ ở bên ngoài ạ.”
“Sao các ngươi không kêu ta sớm một chút.” Giang Cảnh Nghiên vừa oán giận, vừa rời giường.
Chờ sau khi nàng rửa mặt chải đầu trang điểm, còn chưa đi ra đại điện, đã nhìn thấy Lý Kê ở trong viện.
Lý Kê mặc hồng bào, tươi đẹp nhưng không tầm thường, khi thấy Giang Cảnh Nghiên ra tới, mỉm cười dịu dàng, vươn tay với nàng.
Trong lúc nhất thời, Giang Cảnh Nghiên lại có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Kê, nàng nhấp môi, cúi đầu đưa bàn tay qua, nắm lấy tay Lý Kê.
“Điện hạ, chúng ta đi mau chút.”
“Đừng sợ, phụ hoàng sẽ thông cảm cho chúng ta.”
Khi nói lời này, ngón cái Lý Kê cố ý mà vô tình điểm nhẹ lên lòng bàn tay của Giang Cảnh Nghiên, có chút ngứa, giống như một sợi dây nhảy múa trong ngực nàng.
Xe ngựa ngừng ở cửa cung, tay Giang Cảnh Nghiên vẫn còn bị nắm, hai người vẫn luôn bảo trì tư thế này tiến vào cung.
Gần đây Hoàng Thượng vẫn luôn đau đầu chuyện tìm người để Thái Tử thị tẩm, hiện giờ thấy hai phu thê bọn họ ân ái như vậy, không khỏi lại có thêm một chút ấn tượng tốt đối với Giang Cảnh Nghiên, đồ ban thưởng cũng cho thêm không ít.
Sau khi gặp qua Hoàng Thượng, do trong cung không có Hoàng Hậu, mà Thục Quý Phi lại là di mẫu (dì ruột) của Lý Kê, nên hai người lập tức cũng đi qua thăm hỏi.
Chờ đến lúc Giang Cảnh Nghiên gặp bọn họ, trong cung của Thục Quý Phi, đã là một cảnh tượng náo nhiệt.
Lúc vào cửa, Giang Cảnh Nghiên lập tức ngó nhìn những người trong đại điện, trừ người đứng đầu là Thục Quý Phi tôn quý nhất ra, nàng còn thấy được Huệ Quý Phi, phải biết rằng quan hệ của hai người họ như nước với lửa, có thể nhìn thấy hai người ở trong một cung điện, Giang Cảnh Nghiên không khỏi bắt đầu tự lo lắng cho mình.
Trừ hai vị Quý phi, còn có một vài vị phi tử có phần vị không cao khác, Huệ Quý Phi dẫn theo Hướng Hoàn đến, còn Thục Quý Phi thì dẫn theo công chúa Đoan Mẫn.
Khi Giang Cảnh Nghiên tiến vào, Hướng Hoàn đã nhận ra nàng là nữ nhân chống đối mình ở Ngự Hoa Viên ngày đó, không nghĩ tới mới mấy ngày không gặp, vậy mà nàng đã thành trắc phi của Thái tử. Hướng Hoàn không cam lòng xoắn khăn tay, thẳng đến khi Huệ Quý Phi gọi nàng ta, nàng ta vẫn còn thất thần.
“Hướng Hoàn?” Huệ Quý Phi không vui mà nhíu mày, hôm nay bà bằng lòng dẫn Hướng Hoàn theo, là vì gia tộc đã quyết định duy trì địa vị cho Mộc Vương, trong lòng bà vốn dĩ đã không muốn, lại thấy Hướng Hoàn không phải là một kẻ chuyên chú, trong lòng càng khó chịu.
“Dạ?” Khi Hướng Hoàn chú ý tới Huệ Quý Phi đang gọi nàng ta thì đã muộn, Huệ Quý Phi đã không thèm nhìn nàng ta.
Giang Cảnh Nghiên vẫn luôn yên lặng chú ý động tĩnh của Hướng Hoàn ở bên này, nàng nhìn thấy mạch nước ngấm ngầm giữa Hướng Hoàn và Huệ Quý Phi bắt đầu khởi động, trong lòng không khỏi có chút thoải mái, phải biết rằng kiếp trước Huệ Quý Phi cực kỳ hài lòng với đứa nhi tức (con dâu) giỏi nịnh hót này, lại cực kỳ chán ghét mình.
“Thần thiếp chúc tết Thục Quý Phi nương nương, Huệ Quý Phi nương nương.” Giang Cảnh Nghiên có kinh nghiệm kiếp trước, khi hành lễ rất có phong cách quý phái, khiến cho mọi người liên tục khen, càng ngày càng bỏ qua Hướng Hoàn vốn không có tiếng tăm gì kia.
~~
Trên đường trở về, Giang Cảnh Nghiên vẫn luôn không dám nhìn Lý Kê bên cạnh, bởi vì ánh mắt Lý Kê thật sự là quá nóng bỏng.
Sau khi đến Đông Cung, Giang Cảnh Nghiên không ngờ mình sẽ thấy người nhà tới vào hôm nay, vốn là phải đến ngày thứ ba khi lại mặt thì bọn họ mới gặp nhau được, làm sao mới ngày đầu tiên đã tới rồi?
Giang Cảnh Nghiên đưa Thôi quản gia tới Ngô Đồng Uyển, sau khi tinh tế hỏi qua, mới biết được thì ra Giang Bỉnh trộm công văn thông quan mà nàng chuẩn bị đưa cho Lương Ba, hai người bọn họ đã cùng nhau đi tẩu thương, còn là vào ngay đêm đại hôn vào hôm qua của nàng.
Giang Bỉnh còn để lại một bức thư cho bọn họ, mà nội dung trong đó là lần này hắn đi không biết khi nào mới có thể về, bảo người trong nhà chớ có nhớ mong.
Giang Cảnh Nghiên xem xong thư của Giang Bỉnh, không biết là nên phái người đuổi theo, hay là buông tay. Nàng hy vọng đệ đệ có thể vui vẻ làm điều hắn muốn làm, nhưng lại lo lắng cho an toàn của đệ đệ, còn có phụ thân.
Ai, nghĩ đến phụ thân, Giang Cảnh Nghiên hỏi Thôi quản gia.
Thôi quản gia: “Hôm nay sau khi lão gia phát hiện thiếu gia rời nhà trốn đi, thì không thèm nói câu nào, tiểu thư, người nói xem rốt cuộc nên làm gì bây giờ?”
Nàng không biết, dựa theo quy củ nữ nhi xuất giá, hôm nay nàng không thể về nhà, chỉ là đệ đệ trốn đi đối phụ thân mà nói là đả kích trí mạng, làm sao nàng có thể ngồi yên được.
~ Hết chương 22~