Editor: Melodysoyani.
Thời gian chờ đợi luôn đặc biệt dài lâu.
Ngày mới có có chút màu đen, điện Tuyên Đức cách Ngô Đồng Uyển không xa đang có một đám người lớn tiếng ầm ĩ.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Giang Cảnh Nghiên vội vàng vội tới rồi chỉ nhìn thấy Lê Tiến cõng Lý Kê, vội vội vàng vàng mà vào điện Tuyên Đức, một bãi máu ẩm ướt ở phía sau lưng Lý Kê.
Thuận Xương thở phì phò, mũ và quần áo đều xiêu vẹo:“Bẩm nương nương, lúc điện hạ hồi phủ bị đâm.”
“Ai lớn mật như vậy, dưới chân thiên tử, dám hành thích Thái tử!” Giang Cảnh Nghiên mở to hai mắt nhìn.
Thuận Xương lắc đầu: “Nô tài cũng không biết, sau khi thích khách kia ra tay xong, đã lập tức uống thuốc độc chết.”
Đương kim thánh thượng có bảy đứa con, Thái tử là con thứ tư, trừ bỏ lão nhị là Mộc Vương dã tâm bừng bừng ra, những Vương gia khác không phải tuổi quá nhỏ, cũng là không đủ mưu trí.
Dựa vào manh mối ám sát vào hôm nay, Giang Cảnh Nghiên từng nghĩ tới có phải Lý Ung làm hay không, nhưng dựa vào lòng dạ và tâm cơ của Lý Ung mà nói, hắn sẽ không lỗ mãng như vậy, không thể nào tự đưa mình vào nghịch cảnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Cảnh Nghiên đều không có manh mối
Nàng muốn vào điện Tuyên Đức xem thương thế của Lý Kê, cũng bị cản lại, thái y đang chẩn trị cho Thái tử ở bên trong.
Nghĩ đến khả năng Lý Kê sẽ chết, lòng Giang Cảnh Nghiên căng thẳng rối loạn, hiện tại nàng, không hy vọng hắn chết.
Giang Cảnh Nghiên chờ ở ngoài điện Tuyên Đức một đêm, lúc mới tảng sáng ngày hôm sau, thái y mới đi ra từ bên trong, sắc mặt cả đám ngưng trọng.
“Tham kiến trắc phi nương nương.” Các thái y hành lễ với Giang Cảnh Nghiên.
“Miễn. Điện hạ sao rồi?” Giang Cảnh Nghiên tương đối quan tâm chính là thân thể Lý Kê.
Một thái y đứng dậy, thở dài nói: “Điện hạ bị kiếm đâm quá sâu, trước mắt còn đang hôn mê, nếu tỉnh lại được sẽ không sao.”
Ý ngoài lời của Thái y là, nếu Lý Kê không tỉnh lại nữa, người nọ sẽ không cứu được.
Chân Giang Cảnh Nghiên mềm nhũn, cũng may có Như Ngọc chống đỡ phía sau.
“Bổn cung đã biết.” Giang Cảnh Nghiên nói: “Như Ngọc ngươi dẫn theo vài vị thái y đi bốc thuốc đi.”
“Vậy nương nương?” Như Ngọc cũng lo lắng thân thể của Thái tử, nhưng bà thấy Giang trắc phi cả đêm không ngủ, sắc mặt tái nhợt dáng vẻ cũng không tốt lắm.
Giang Cảnh Nghiên xua tay nói: “Bổn cung không có việc gì, bổn cung đi xem điện hạ, các ngươi canh giữ ở ngoài điện đi.”
Trước màn, có một người đang quỳ ở đó.
Giang Cảnh Nghiên đi đến mép giường, nhìn đến Lý Kê đang hôn mê, nói với Lê Tiến: “Ngươi là một người tẫn trách, điện hạ biết rõ. Trước mắt điện hạ bị hành thích, sợ là người kinh đô đều đã biết, ngươi lại quỳ như vậy, nếu lại có kẻ xấu tới, ai che chở chúng ta, hửm?”
Nam nhân không dễ dàng rơi lệ, nhưng trước mắt, Giang Cảnh Nghiên nhìn đến Lê Tiến co rúm bả vai, không biết là nên an ủi mình hay là đi khuyên Lê Tiến.
Một buồng lặng im, thật lâu sau, chờ khi Lê Tiến ngẩng đầu, Giang Cảnh Nghiên đã ngủ bên mép giường khắc hoa rồi.
Ra điện Tuyên Đức, Lê Tiến để Như Ngọc đi vào hầu hạ, hắn lập tức trở lại chỗ ở của mình định đổi xiêm y, lúc đi ngang qua Ngô Đồng Uyển lại nhìn đến Phi Vân ở bên trong.
“Phi Vân.” Lê Tiến gọi đến.
Phi Vân miệt mài cả đêm mới có được một ít tin tức có liên quan đến đệ đệ của Giang trắc phi, vội vàng vội chạy trở về lại nghe Giang trắc phi không có ở đây, khi Phi Vân đang nổi nóng với Như Hoa, lại nghe thấy Lê Tiến gọi mình, lập tức tươi cười như hoa: “Tướng quân, chàng tới tìm thiếp sao?”
“Ai.” Lê Tiến lắc đầu, còn chưa đi ba bước tay đã bị nắm lại: “Ngươi tới Ngô Đồng Uyển là làm cái gì?”
“Giang trắc phi hoài nghi đệ đệ nàng bị người Mộc Vương bắt, nên nhờ ta tra giúp.”
“Cái gì!” Còn có chuyện này, sao hắn không biết: “Vậy kết quả thế nào?”
Phi Vân không muốn thấy Lê Tiến để bụng chuyện của Giang Cảnh Nghiên như vậy, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Gần như là vậy đi, tuy không phải người của phủ Mộc Vương ra tay, nhưng người Hướng gia không có mệnh lệnh của Mộc Vương sợ là không dám tùy ý ra tay.”
Ỷ Hồng Lâu người đến người đi, Phi Vân tùy tiện dùng chút thủ đoạn, chút tin tức này vẫn là tra ra được.
Lê Tiến nghe xong, cau mày, Mộc Vương đã dám bắt đầu xuống tay với người bên cạnh điện hạ, trước mắt điện hạ kia, Lê Tiến trầm tư, xiêm y đơn giản cũng không đổi, hắn đến Vương gia một chuyến.
Vương gia ở kinh đô, là thế gia vọng tộc từ thời sáng lập Đông Tấn tới nay, cũng là mẫu gia (nhà mẹ đẻ) của Thục Quý Phi và tiền Hoàng Hậu, trước mắt gia chủ Vương gia là ca ca ruột thịt của Thục Quý Phi, cữu cữu Vương Trạch của Lý Kê.
Thái tử bị ám sát, đây là tin tức khiến toàn bộ kinh đô kinh sợ, hiện nay sợ là chỉ có vị đứng đầu trong cung kia còn chưa biết. Mà Vương gia kia sớm hoảng loạn như ma, sau khi gia chủ Vương Trạch biết được tin này, lập tức cởi ngựa đuổi tới Đông Cung.
“Vương đại nhân.” Lê Tiến vừa đến cửa Đông Cung, lập tức nhìn thấy Vương Trạch xuống ngựa
Vương Trạch lo cho Thái tử, chào hỏi qua lập tức lôi kéo Lê Tiến trực tiếp đến điện Tuyên Đức.
Trên đường, Lê Tiến kể lại chuyện Thái tử bị ám sát còn có việc Mộc Vương ra tay với Vương Trạch.
Đời này, khi lần đầu tiên Giang Cảnh Nghiên thấy Vương Trạch, sau khi bọn họ gặp mặt nhau qua, Giang Cảnh Nghiên lập tức rời khỏi điện Tuyên Đức, nàng nhìn ra được, Vương Trạch không phải thực tín nhiệm nàng.
Trở lại Ngô Đồng Uyển, nghe Như Hoa nói Phi Vân đã tới, lúc Giang Cảnh Nghiên tìm được Phi Vân, thiếu chút nữa bị mùi rượu xông chết.
“Khụ khụ, Như Ngọc ngươi đi mở cửa sổ ra đi.” Giang Cảnh Nghiên đoạt được bình rượu trên tay Phi Vân, thấy vẻ mặt nàng tỉnh táo, không giống một kẻ say: “Ban ngày ban mặt, sao ngươi lại uống nhiều rượu như vậy.”
Phi Vân cười lạnh lùng, chính là vì ban ngày mới uống, ban đêm nàng là đầu bảng Ỷ Hồng Lâu, có rất nhiều nam nhân bằng lòng vung tiền thay nàng, ngược lại là ban ngày, cung điện to như vậy, nàng chỉ muốn có thể ở chung với người nọ lâu một chút, thế nhưng đều là xa xỉ.
Phi Vân lấy một miếng giấy giao cho Giang Cảnh Nghiên, phía trên viết nơi giam giữ người của Hướng gia: “Đồ vật này cho ngươi, có thể đi rồi.”
“Phi Vân ngươi.” Như Ngọc sợ Giang Cảnh Nghiên bị Phi Vân chọc giận, bà lên tiếng nói.
Giang Cảnh Nghiên lại đoán được tâm sự của Phi Vân, trước khi đi,chỉ điểm cho nàng: “Đối với nam nhân mà nói, không chiếm được, mới là nhớ rõ lâu nhất. Có một số việc hiện tại Lê tướng quân thấy không rõ, ngươi phải chờ hắn yên tĩnh lại.”
Phi Vân giúp nàng, nên Giang Cảnh Nghiên vẫn muốn nói, nhưng nàng thấy Phi Vân si tình Lê Tiến như thế, sợ là khó.
Thôi, cảm tình của người khác nàng chen miệng không lọt, vẫn là cứu đệ đệ quan trọng.
Hiện giờ Hướng Hoàn được nâng thành chính phi, Hướng gia sẽ càng khăng khăng một mực với Lý Ung, dòng dõi Hướng gia ở kinh đô cũng coi như cao, nếu Giang Cảnh Nghiên muốn cứu người từ trong tay Hướng gia, chỉ dựa vào Giang gia nàng là không có khả năng, vốn đang có thể đi tìm Thái tử, nhưng trước mắt Thái tử còn đang hôn mê, có thể làm Giang Cảnh Nghiên nghĩ đến, cũng chỉ có Lê Tiến và tỷ muội Như Hoa, Như Ngọc.
Nơi giam giữ người của Hướng gia rất kín, là dòng bên (cùng họ nhưng khác chi) của Hướng gia ở nông thôn, chỉ là xuất phát từ kinh đô, phải tiêu tốn hai canh giờ mới có thể đến. Sau khi thương lượng với bọn Như Hoa và Như ngọc, Lê Tiến không thể rời khỏi Thái tử, cho nên để Như Ngọc tiếp tục đi theo Giang Cảnh Nghiên, Như Hoa dẫn theo bọn Lãnh Nguyệt đi cứu người.
Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thõa, Như Hoa dẫn theo người xuất phát suốt đêm.
Mà Giang Cảnh Nghiên là phi tần duy nhất ở Đông Cung, nên đã ở lại gác đêm tại điện Tuyên Đức, nàng mang một cái giường nệm đến bên giường Lý Kê, Như Ngọc và Lê Tiến trông coi ở bên ngoài.
Một đêm này, Giang Cảnh Nghiên ngủ đến cực không an ổn, giường nệm quá hẹp, chăn đều rớt xuống mặt đất, ngày hôm sau khi tỉnh lại, cũng may không có nóng lên.
~ Hết chương 25~