Đích Nữ Nhất Đẳng

Quay người lại, Dung Noãn Tâm nhếch môi cười, trong tròng mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng lạnh lùng, môi anh đào khẽ mở: “Đi, đi theo ta đi tiền thính một chuyến!”

“Tiểu thư, người đi tiền thính làm cái gì?” Hạ Hà giả bộ không biết, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ, có phải tiểu đề tử (L: khụ, đồ đĩ nhỏ) Tử Đàn kia báo tin cho Dung Noãn Tâm hay không.

Ả tính toán sẽ ở lại đến trước mặt Đại phu nhân tố cáo Tử Đàn, đang nghĩ, Dung Noãn Tâm đã bước chân, thản nhiên đi ra ngoài.

Hạ Hà cũng không cố ý muốn ngăn nàng, chỉ là Đại phu nhân nói rồi, trong ngày thường tận lực làm cho nàng ít lộ diện.

Nhưng hôm nay Hậu gia đã xuất chinh Bắc Cương, trong phủ này còn có ai có thể lớn hơn Đại phu nhân? Nghĩ như thế, lại cảm thấy Dung Noãn Tâm cũng chỉ là một con con kiến bị người đặt ở lòng bàn tay, nhỏ bé không chịu nổi.

Ả khẽ không vui ngăn cản nàng nói, giọng nói cũng có chút cứng ngắc: “Tiểu thư, nô tỳ khuyên người không nên đi tiền thính, nếu như người muốn tản bộ, có thể đi Bắc Viện!”

Trong tiền thính cô phu nhân đang mang theo cả nhà làm ầm ỉ, mặc dù Hạ Hà không có gặp qua vị cô phu nhân này, nhưng ả nghe được rất rõ ràng, cô phu nhân này tới Dung gia tìm nơi nương tựa, nói thế nào, nàng cũng là thân muội muội của Dung Định Viễn, thân nữ nhi của lão phu nhân.

“Cô cô tới, người làm chất nữ ta đây đi hoan nghênh, không quá đáng chứ?” Dung Noãn Tâm nhíu mày, nhẹ nhàng lướt qua Hạ Hà, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Hà nổi giận, nàng vạn vạn không ngờ Dung Noãn Tâm lại dám ra tay với ả, tục ngữ nói không sai, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, ả nhưng là người của Đại phu nhân.

Nghĩ như thế, Hạ Hà giận đến sắc mặt cũng thay đổi, dứt khoát ngang ngược vươn tay ngăn cản đường đi của Dung Noãn Tâm, từ đáy long ả cảm thấy Dung Noãn Tâm chỉ là một tiểu thư tư sinh không danh không phận, cũng không cao quý hơn những nô tài này bao nhiêu.

Thân nương của nàng Tần thị ngay cả một danh phận cũng không có, nói nàng là tiểu thư là nâng cao nàng, nói trắng ra là, ở trong phủ nàng không coi là thứ gì.

“Ta nói không cho đi thì không cho đi, ngoan ngoãn ở đây ngây ngô cho ta, nếu không ngươi sẽ không có quả ngon để ăn!” Xé rách mặt, thù mới hận cũ đều xông lên đầu.

Nhớ tới ban đầu bởi vì mẫu tử Dung Noãn Tâm mà đột nhiên mẫu thân mất tính mạng, Hạ Hà chỉ cảm thấy có một ngọn lửa không tên thiêu đốt ở trong lòng.

Dung Noãn Tâm tự nhiên nhìn nàng, bình sinh cảm thấy thì ra là cảm giác đùa bỡn người khác ở lòng bàn tay thú vị là như vậy.

Nàng rất có hứng thú nhìn Hạ Hà, nhìn nàng tức giận đỏ mặt.

Dung Noãn Tâm càng là dáng vẻ này, Hạ Hà lại càng tức, cuối cùng, tức giận thắng lý trí, ả vung tay lên, hung hăng đánh tới trên mặt Dung Noãn Tâm.

“Bành bạch......” Âm thanh lòng bàn tay đánh vào gương mặt thanh thúy chói tai.

Hạ Hà trợn tròn cặp mắt, ít dám tin tưởng Dung Noãn Tâm nhìn như nhu nhược vậy mà lại có hơi sức lớn như thế.

Bàn tay đang nâng lên của Hạ Hà bị nàng nắm trong tay, trên mặt đau rát như cũ.

Cảm giác nhục nhã khiến cả người Hạ Hà đều vặn vẹo, ả phát cáu giống như muốn kéo tóc của Dung Noãn Tâm.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu gấp gáp của Tử Đàn: “Tiểu thư, người ở đâu? Đại phu nhân mời người lập tức tới ngay tiền thính một chuyến, Lâm mụ còn chờ đấy, người nhanh lên một chút!”

Dung Noãn Tâm kinh ngạc sửng sốt một chút, lập tức phản ứng, nha đầu này đang giúp nàng, mặc kệ, nàng cũng làm bộ như vô cùng bất đắc dĩ đáp lời: “Ta ngược lại thật ra muốn nhanh chóng đi qua, chỉ là Hạ Hà không để cho ta đi, em đi nói với Lâm mụ nói ta không đi!” Dứt lời, nàng thở dài một hơi, ra vẻ phải về trong phòng.

Hạ Hà vừa nghe thấy Lâm mụ chờ ở bên ngoài, đã bị dọa sợ thu tay, người cũng tỉnh táo lại, mặc dù tim trướng đau không dứt như cũ, đầu lại hiểu rõ nặng nhẹ.

Ả vội nói: “Làm sao ngươi không nói sớm là ý tứ của Đại phu nhân?”

Vừa quay đầu lập tức hô với bên ngoài: “Tử Đàn, ngươi đi nói với Lâm mụ, tiểu thư lập tức đi qua!”

Tử Đàn cơ trí “Ai......” Một tiếng, lập tức vội vội vã vã đi.

Dung Noãn Tâm khẽ giương môi, thầm nghĩ nha đầu này cũng không coi là đần.

Vừa tới tiền thính, bước chân còn chưa có bước vào, bên tai đã truyền đến tiếng khóc, tiếng khóc kia thê lương bi thống, tê tâm liệt phế, chọc người đồng tình.

Đi vào nhìn lên, người quỳ trên mặt đất lau nước mắt kia lại là một đấng mày râu.

Đời trước, Dung Noãn Tâm khắp nơi nghe theo Đại phu nhân, vì vậy cũng chưa từng thấy qua nam nhân của Dung Tú Mai, chỉ biết là hắn họ Chu, người cũng như tên, Chu Phú Quý quỳ ở nơi đó, thịt béo khắp người làm cẩm bào màu nâu trên người hắn căng phồng lên, thật giống như muốn nổ ra.

Dung Tú Mai nhìn trượng phu mình, trong mắt lộ ra lạnh lùng, có lẽ đi cầu lão phu nhân cũng không phải chủ ý của nàng.

Nàng sững sờ ngồi ở bên người lão phu nhân, sắc mặt xanh vàng, cặp mắt lõm xuống, bên tóc mai có mấy sợi tóc trắng rất rõ ràng.

Ngược lại với Chu Phú, cả người Dung Tú Mai, mặc áo gai vải thô, vô cùng bình thường.

Bên người của nàng đứng hai đứa bé một nam một nữ, nam hài hơi lớn hơn chút, số tuổi tương tự với Dung Noãn Tâm, nữ nhi dáng vẻ 11,12 tuổi.

Không khí tiền sảnh vô cùng giằng co, sắc mặt của lão phu nhân rõ ràng không tốt lắm, làm một mẫu thân, nhìn thấy nữ nhi của mình rơi vào tình cảnh như thế, trong lòng luôn là tức giận.

Hành động việc làm trước kia của Chu Phú Quý không phải bà không biết.

Lúc này, cũng không biết là tiếng ai nói: “Noãn Tâm tiểu thư đến rồi!” Lúc này ánh mắt của mọi người mới nhìn sang.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong mắt Đại phu nhân lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Dung Tú Mai, hình như vô cùng lo lắng nàng sẽ lưu lại.

Nói cũng phải, ai nguyện ý lấy tiền nuôi người toàn gia rỗi rãnh, nhìn lại Chu Phú Quý này, tuyệt sẽ không phải là người tri ân đồ báo (biết ơn biết báo đáp).

Đến lúc đó không chừng sẽ gây ra phiền toái gì đó.

Nhìn thấy Dung Noãn Tâm đi vào, Đại phu nhân lại chuyển ý định một cái, lập tức ôn hòa cười nói: “Noãn Tâm, con tới vừa đúng, lúc lão gia gần đi còn khen ngợi con lòng dạ sâu, tầm nhìn xa, con cũng tới nói một chút, Chu cô gia muốn nương tựa nhà chúng ta, chuyện này thỏa đáng hay là không thỏa đáng?”

Quả nhiên lão hồ ly, rõ ràng mình không muốn, ngược lại đẩy vấn đề tới trên người của nàng.

Dung Noãn Tâm nhìn lão phu nhân một chút, bà đang nổi nóng.

Nếu nàng nói thỏa đáng, chỉ sợ lão phu nhân sẽ trách nàng trợ trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm việc ác)! Nếu nói không thỏa đáng, lão phu nhân lại có cảm giác nàng không để ý tình cảm, không nể tình thân.

Thật là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nói thế nào cũng không được cảm ơn.

Lão phu nhân cũng nhìn sang, giống như đang chờ cao kiến của Dung Noãn Tâm......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui